Tào Tặc

Chương 250 : Dự Châu gặp nguy

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Nói là hắn can đảm cũng được, là thận trọng quá cũng được.



Sau khi Tào Bằng giữ vai trò chủ soái liên hạ lệnh nghỉ lại huyện Ninh Bình. Khi đoàn xe đến được trạm dịch huyện Ninh Bình, đã quá nửa đêm! Tất cả mọi người đều đã thấy rất mệt hỏi, đặc biệt là các hương dũng Tiếu huyện trong lòng thầm ngầm trách cứ hành động của Tào Bằng quả là thừa thãi.



Nhưng sau khi hừng đông, huyện Ninh Bình mang tới cơm nước thịnh soạn, nóng hổi thì nỗi oán giận trong lòng đám hương dũng này cũng theo đó mà tan thành mây khói.



Ngay trong đêm, Tào Bằng phái người thông báo với huyện Ninh Bình, thỉnh huyện Ninh Bình chuẩn bị cơm canh và đồ tiếp viện.



Gần nghìn nhân mã phải lặn lội đường xa, kinh phí cần có cũng không ít. Tiền lộ phí không phải do đoàn xe tự bỏ ra, mà quan phủ các nơi sẽ tự chi.



Sau khi ăn cơm nước no nê, tinh thần quân sĩ đều đã phấn chấn, tỉnh táo trở lại.



Tào Bằng và Cam Ninh, Hám Trạch cùng Hác Chiêu, Hạ Hầu Lan đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ cho đoàn xe. Phía trước mặt có Hạ Hầu Ân mở đường. Đường đi cũng khá bình yên.



Huyện Ninh Bình còn phái người dẫn đường cho bọn Tào Bằng.



Nhưng Tào Bằng có thể cảm nhận được, người huyện Ninh Bình này tôn kính không phải là hắn mà là vị lão phu nhân ngồi trong xe kia.



Nhưng lai lịch của lão phu nhân chung quy không ai nói cho Tào Bằng biết cả. Hắn cũng không muốn hỏi, bất kể bà là ai, chỉ cần hắn hắn có thể chăm sóc bà tốt là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.



Sau đó, lão phu nhân gọi Tào Nam, Hoàng Nguyệt Anh cùng ngồi lên xe của bà.



Tào Bằng và Hám Trạch đi phía sau đoàn xe, Cam Ninh giữ vị trí chỉ huy của trung quân.



Nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ thỉnh thoảng truyền đến từ trong xe, Tào Bằng cũng hiểu được, trong lòng cũng dễ chịu đi nhiều.



Sau khi ra khỏi huyện Ninh Bình là vùng nông thôn rộng bát ngát.



-Dừng xe lại!



Đoàn xe đang đi, chợt nghe lão phu nhân khẽ hô một tiếng.



Tào Bằng vội vã giơ tay lên cao, cao giọng quát:



-Trung quân, dừng ngựa.



Cam Ninh ở phía trước và Hạ Hầu Lan ở phía sau gần như cùng ra mệnh lệnh trong một lúc. Tào Bằng lập tức nhảy xuống, đi tới bên xe ngựa, chỉ thấy Hạ Hầu Chân và Hoàng Nguyệt Anh đỡ lão phu nhân nhảy xuống xe ngựa. Tào Nam ôm Đặng Ngải, chăm chú nhìn theo sau lão phu nhân.



Đặng Ngải đã hơn một tuổi, đã có thể gọi bập bõm mấy tiếng "Nương, cha, a cữu, đến…". Thằng bé mập mạp, hồng hào, bụ bẫm, đôi tròng mắt tròn xoe khẽ chuyển động, hiếu kỳ quan sát xung quanh. Thấy Tào Bằng, thằng bé vươn cánh tay mập mạp, miệng mấp máy "Ô ô ô", tựa hồ muốn đòi Tào Bằng bế lấy nó. Tào Bằng cố không để ý tới Đặng Ngải, đi thẳng tới trước mặt lão phu nhân.



-Lão phu nhân vì cớ gì dừng xe lại?



-Người dẫn đường đâu?



Theo tiếng hỏi của lão phu nhân, người dẫn đường vốn là tam lão của Ninh Bình vội vã lên tiếng.



-Từ mùa xuân tới nay, lượng nước mưa của Trần quận có nhiều không?



Người dẫn đường ngẩn ra, vội vã trả lời:



-Không được nhiều cho lắm. Từ mùa xuân tới nay, Ninh Bình mới có được hai trận mưa, nhưng lượng mưa cũng không nhiều lắm.



-Vậy chuyện nông canh…



-Việc gieo mạ rất tốt, vẫn có khả năng kịp vụ ạ. Nhưng…



-Nhưng làm sao?



-Nhìn tình hình năm nay như thế thì ước chừng lượng nước mưa cũng không nhiều lắm, e rằng tình hình hạn hán sẽ xảy ra. Lần mưa trước là cách nhau mười lăm ngày, nhưng đến nay đã gần hai mươi ngày. Năm trước, vào tầm này, lượng nước mưa rất dồi dào. Nhưng năm nay thì… Nghe người ta nói, tình hình ở Nghi Lộc, Hạng huyện và Tân Dương cũng không được tốt lắm. Tào thái thú đóng ở Trần huyện, nhờ có Lãng Thang Cừ mới không gặp phải khó khăn nào. Nhưng còn các địa phương khác đều đã xuất hiện dấu hiệu hạn hán cả rồi.



Lão phu nhân gật đầu, khẽ cúi người xuống.
Nhất định là như vậy.



Tào Bằng từng đọc trong một tác phẩm văn học, thấy đúng là có chuyện này.



Có lẽ Ngô lão phu nhân và Tào Đằng quả thực từng dựa vào nhau mà sống.



Sau này khi Tào Đằng về hưu, là người đã từng lập nhiều công lao, Hán Hoàn Đế đã ban hôn Ngô lão phu nhân cho Tào Đằng, dường như cũng là để tạ ơn. Phải biết rằng, sau này quyền lực của Tào Đằng tuy có suy yếu đi ít nhiều nhưng trong lòng Hoàng đế, y vẫn là người rất có công lao. Tào Đằng từng được phong làm Phí Đỉnh Hầu, đất phong của y sau này được Tào Tung kế thừa. Chính vì thế, có thể thấy được trong lòng Hán Hoàn Đế, Tào Đằng chiếm một vị trí vô cùng quan trọng.



Tào Tung được Ngô lão phu nhân nuôi nấng trưởng thành, vậy chẳng phải bà là dưỡng tổ mẫu của Tào Tháo thì là gì?



-Nghe thái thú nói Tào Công coi lão phu nhân như tổ mẫu thân sinh, cực kỳ tôn kính bà. Lão phu nhân không để ý chuyện bên ngoài lắm, nhưng nếu bà đã nói, Tào Công tất sẽ nghe theo.



Tào Bằng lặng yên suy nghĩ.



Sau khi ăn uống xong, đã đến giờ tý. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn



Tào Bằng trở về trạm dịch, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng không ngờ trong phòng Hoàng Nguyệt Anh, đèn đuốc vẫn sáng choang.



-A Loan, tỷ còn chưa nghỉ sao?



Bộ Loan đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn Tào Bằng, nhẹ nhàng gật đầu.



-Sau khi tỷ tỷ xuống xe xong, luôn ở trong phòng không ra ngoài a.



Đến cơm tối, nàng cũng dùng trong phòng. Ta và Hoàn tỷ tỷ cùng nhìn thì thấy tỷ tỷ đang cầm một quyển sách lật xem, còn vẽ một bức tranh nữa.



Tào Bằng gãi gãi đầu, cùng Bộ Loan bước tới cửa phòng của Hoàng Nguyệt Anh.



Quách Hoàn đang dựa vào cửa ngủ gật, chợt nghe thấy tiếng bước chân liền tỉnh lại. Vừa thấy Tào Bằng, nàng bước lên trước hành lễ.



-Công tử!



-Tỷ tỷ ở trong phòng làm gì vậy?



-Ta không biết. Tỷ tỷ bảo chúng ta ở ngoài không được vào, nói là đừng quấy rầy nàng.



Tào Bằng nghe thấy thế thì nghi hoặc, không hiểu rốt cuộc Hoàng Nguyệt Anh làm chuyện gì. Vì vậy, hắn tiến lên, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.



-Ai đó?



-Là ta!



Trong phòng vang lên tiếng bước chân. Ngay sau đó, cửa phòng mở ra.



-A Phúc, huynh vừa uống rượu à?



Tào Bằng cười ha ha, nói:



-Ngũ ca không nên lôi kéo ta mới phải, nhưng ta cũng không tiện từ chối. Được rồi, đã trễ thế này, nàng sao còn chưa nghỉ ngơi?



Đôi mắt Hoàng Nguyệt Anh chợt sáng lên, nàng kéo tay áo Tào Bằng.



-A Phúc, huynh tới đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn bàn với huynh.



Hì hì, chuyện này huynh nhất định phải giúp ta mới được. Đúng vậy, nhất định huynh sẽ giúp ta, đúng không?



-Giúp cái gì?



Tào Bằng không hiểu ra sao đã bị Hoàng Nguyệt Anh kéo vào gian phòng.