Tào Tặc

Chương 251 : Gàu múc nước

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Trong phòng nhìn khá lộn xộn. Trên mặt đất bày đủ loại thẻ tre, sách cùng rất nhiều bản vẽ được bày bừa ra. Người nào lần đầu vào sẽ không nghĩ đây là phòng của một nữ tử. Trên thực tế, như Hoàng Nguyệt Anh nói thì ở quê nhà nơi Giang Hạ, nàng có sáu thị tỳ. Vốn dĩ ban đầu Tào Bằng không hiểu rõ nàng cần nhiều thị tỳ như vậy để làm gì? Nhưng sau đó, nhìn cách sinh sống của Hoàng Nguyệt Anh ở Hải Lăng, Tào Bằng cuối cùng đã hiểu được sự kỳ lạ trong đó.



Nếu không được huấn luyện cẩn thận, kỹ càng, e rằng sáu thị tỳ này vẫn còn chưa đủ!



Cách sinh hoạt của Hoàng Nguyệt Anh có phần khá tùy tiện, đừng thấy nàng bình thường rất thông minh, cơ trí, đời sống của nàng khi thường lại rất lộn xộn. Đặc biệt khi hỏi nàng về vấn đề giờ giấc, thì nàng lại càng mơ hồ hơn, mơ hồ đến mức tức cười. Nếu như không có tỳ nữ nào đi theo, thì đây quả là vấn đề thực sự.



Cũng may mà Quách Hoàn và Bộ Loan đều biết chữ, hơn nữa cũng đều rất thông minh.



Có hai người này đi theo, Hoàng Nguyệt Anh cũng không lôi thôi lắm. Nhưng khả năng bày bừa của nàng rất cao, hai người kia vừa mới vất vả dọn dẹp, trong phòng đã lại bị nàng làm lộn xộn lên. Bản thân Hoàng Nguyệt Anh dường như không hề có chút suy nghĩ gì về chuyện này. Nàng như đang khiêu vũ, nhảy qua nhảy lại trong căn phòng bừa bộn, chẳng mấy chốc đã tới được bên bàn, ngồi xuống.



-A Phúc, mau tới đây.



Tào Bằng đi qua, ngồi đối diện với Hoàng Nguyệt Anh.



Trên bàn cũng rất lộn xộn, có giấy trắng, có giấy than Tào Bằng từng làm ở Cức Dương…



-Nguyệt Anh, nàng làm gì vậy?



-Huynh đừng nói gì hết, xem cái này đi.



Nàng mở một tấm bàn đồ ra trước mặt Tào Bằng, gương mặt đầy vẻ chờ đợi.



Tào Bằng cầm lên, nhìn kỹ trong chốc lát, rồi ngẩng đầu hỏi:



-Đây là cái gì?



-Xe nước!



-A?



Hoàng Nguyệt Anh phấn khởi nói:



-Còn nhớ lúc ban ngày, ta nói chuyện Tất Lam với huynh không?



-A, là Thập Thường Thị.



-Đúng, chính là y!



Hoàng Nguyệt Anh nói:



-Thật ra, người tên Tất Lam này vốn dĩ cũng không có gì nổi bật như người ta vẫn thường đồn đại. Nhưng ít ra, y có một cơ quan thuật có thể nói là tuyệt diệu, ngay đến cha ta cũng vô cùng tán thưởng. Cha ta nói nếu nhưng không có được bản lĩnh này, Tất Lam không thể giành được vị trí Thập Thường Thị được. Nhờ có thứ kỳ diệu này, Tất Lam có thể sánh với với đại sư cơ quan thuật Mặc Địch của thời Chiến Quốc. Nhưng đức hạnh của người này thực sự không hề tốt chút nào.



-Khoan đã, khoan đã, rốt cuộc nàng muốn nói chuyện gì vậy?



Thấy Hoàng Nguyệt Anh càng nói càng hưng phấn hơn, nhưng trọng tâm câu chuyện càng lúc càng xa xôi, Tào Bằng vội vàng xua tay, ngăn nàng lại.



Hoàng Nguyệt Anh xấu hổ cười, nhẹ giọng nói:



-Giữa năm thứ ba Bình Nguyên (tức năm Chiêu Niên công nguyên), Tất Lam vì mua vui cho tiên đế từng thiết kế ra một dụng cụ để đẩy nước, còn gọi là guồng nước. Có người nói với thứ dụng cụ này, người ta có thể vận chuyển nước sông đến khắp nơi, mất ít công sức hơn nhiều. Cha ta nghe được chuyện này liền sai người đi hỏi thăm. Thế nhưng thứ này là "xe nước" do Tất Lam cẩn thận chế tạo để dâng cho tiên đế, thế nên cuối cùng cha ta đã phải mất mười vạn quan tiền mới có được bản vẽ này. Lúc đó, ta nhớ rất rõ ràng, cha đã hết lời khen ngợi thứ xe nước này. Cha còn nói, tài năng của Tất Lam quả là đáng nể, chỉ tiếc là bị dùng sai chỗ. Sau này, cha ta căn cứ theo bản vẽ của xe nước rồi thay đổi chút ít, áp dụng lên ruộng đồng của nhà ta. Nhờ vậy, nước sông được lấy ra rất dễ dàng, chuyển đến khắp ruộng đồng. Nhưng huynh cũng biết Giang Hạ không thiếu nước, chính vì thế, tác dụng của nó cũng không lớn lắm. Sau này, cha lại thấy không thích nữa, bèn bỏ thứ xe nước này đi. Nhưng hình dạng và cách cấu tạo như thế nào đến giờ ta vẫn còn nhớ kỹ.



-Khoan đã, khoan đã nào, nàng nói bá phụ từng tạo ra guồng nước sao?



-Đây không phải là guồng nước, là xe nước!



Tào Bằng lần nữa nhìn lại bản vẽ, cẩn thận quan sát kỹ lưỡng.



Khả năng vẽ của Hoàng Nguyệt Anh vô cùng xuất sắc, Tào Bằng cảm thấy xe nước này quả thật nhìn rất quen mắt.



Khổng Minh xa!



Không sai, đây chính là hình dạng ban đầu của Khổng Minh xa.



Tào Bằng còn nhớ kỹ kiếp trước hắn từng du ngoạn ở Thành đô. Cụ thể là ở khu di tích cổ nào thì hắn không nhớ rõ lắm, nhưng lúc đó, quả thật hắn đã được thấy xe nước này.



Căn cứ theo lời người hướng dẫn du lịch giới thiệu thì xe nước này là do Gia Cát Lượng - Khổng Minh cải tiến, được sử dụng rộng rãi ở nước Thục, gọi là Khổng Minh xa.



Hình dáng hắn đã từng thấy và bản vẽ trước mắt quả thực có vài phần giống nhau.
Bên ngoài thành Trần huyện, lão phu nhân đang được Tào Hồng cung kính đỡ lên xe ngựa.



-A Phúc, thẩm bà tuổi tác đã cao, đường đến Hứa đô còn phải nhờ ngươi chăm sóc bà nhiều.



Tào Hồng kéo tay Tào Bằng, trịnh trọng dặn dò.



Thấy bốn phía không có ai để ý, y chợt thấp giọng nói:



-Thẩm bà tính tình cương liệt, vốn không thích chuyện có người săn đón này kia. Bà có ấn tượng rất tốt với ngươi, ngày hôm qua bà rất tán thưởng ngươi đấy. Ngươi thấy nên làm gì thì làm, chỉ cần chăm sóc bà cho tốt là được, đừng để bà nghĩ rằng ngươi cố tình này kia…



Tào Hồng đúng là đối đãi với ta khá tốt!



Tào Bằng chắp tay vái chào, từ biệt Tào Hồng.



Hắn giơ tay lên, cao giọng quát:



-Truyền mệnh lệnh của ta, khởi hành!



........



Hạ Hầu Chân cũng là một mỹ nhân bẩm sinh đã đẹp.



Chỉ là nàng khiến người ta cảm giác có phần khác thường. So với sự phóng khoáng của Hoàng Nguyệt Anh, sự lanh lợi của Quách Hoàn, sự ôn nhu của Bộ Loan, thậm chí so với chút điêu ngoa và ngây thơ của Lã Lam thì Hạ Hầu Chân có vẻ trầm mặc hơn nhiều. Nàng có vẻ gì đó trầm mặc khó có thể diễn tả nổi. Ngô lão phu nói nàng sầu muộn cũng không phải nói bừa. Trên thực tế, khi tiếp xúc với Hạ Hầu Chân, người ta sẽ đều cảm thấy áp lực.



-Thật ra Chân tỷ rất đáng thương.



Trên đường đi, Tào Tràng cùng trò chuyện với Tào Bằng.



So về tuổi tác, Tào Tràng lớn hơn Tào Bằng, nhưng về năng lực thì y lại không có gì nổi trội cả. Chính vì vậy, dù là người của Tào thị ở Tiếu huyện nhưng công danh của y cũng không tốt đẹp lắm. Hơn hai mươi tuổi, y vẫn chỉ là một Quân Hầu. Nhưng những con cháu thuộc dòng họ Tào thị như Tào Tràng còn có rất nhiều người nữa.



Tào Bằng hỏi:



-Xin chỉ giáo cho?



Nhìn xung quanh một chút, Tào Tràng thấp giọng nói:



-Tào đô úy, ngựa của ngài hẳn là Chiếu Dạ Bạch của tướng quân Hạ Hầu đúng không?



-Đúng.



-Vậy ngài chắc hẳn không xa lạ với tướng quân Hạ Hầu Uyên.



A, lão tử còn chưa gặp Hạ Hầu Uyên đâu!



Nhưng Tào Bằng cũng không phủ nhận, chỉ quay qua nhìn Tào Tràng.



Tào Tràng nói:



-Chân tỷ là chất nữ của tướng quân Hạ Hầu. Tướng quân Hạ Hầu năm xưa có một người huynh trưởng mất sớm, chỉ còn lại mẹ con Chân tỷ mà thôi. Khi đó, tình hình của tướng quân Hạ Hầu cũng không tốt lắm, nhưng để có thể trông nom được mẹ con Chân tỷ, thậm chí ông ấy còn phải nhờ người nuôi đứa con đầu lòng của mình. Đó không phải là Hạ Hầu Bá. Lại nói, Hạ Hầu Bá là con thứ của ông ấy. Con trưởng thậm chí đến tên còn chẳng có, hiện sinh tử cũng không rõ nữa. Vì thế, Chân tỷ luôn phải chịu áp lực rất lớn, Hạ Hầu phu nhân vốn vẫn oán hận mẹ con nàng.



-Thì ra là thế!



-Nhưng tướng quân Hạ Hầu đối đãi với mẹ con Chân tỷ rất tốt. Nhưng càng là như vậy thì Chân tỷ càng…



Tào Bằng thở dài nhìn thoáng qua chiếc xe đi phía trước.



-Nương của Chân tỷ hiện đã mất, chỉ còn lại mình Chân tỷ, ngày sau tỷ ấy tất nhiên càng thêm vất vả hơn. Con người Chân tỷ rất tốt, cũng rất lương thiện, tài năng và học vấn cũng tốt. Nhưng cứ như thế này khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện, chung quy cũng không phải là cách lâu dài.



Có thể thấy được, Tào Tràng rất có thiện cảm với Hạ Hầu Chân.



Y nói những chuyện này cũng là do cảm xúc từ trong lòng, nguyên nhân vốn rất đơn giản.



Trước đây, lão nương của Hạ Hầu Chân còn sống, nàng còn có chỗ mà dựa vào. Nhưng hiện tại, mẫu thân đã mất, nàng biến thành người thân cô thế cô. Hạ Hầu Uyên dù yêu thương nàng nhưng cũng không tránh khỏi có lúc không chu toàn. Hơn nữa, quanh năm suốt tháng Hạ Hầu Uyên đều ở bên ngoài, người cả ngày Hạ Hầu Chân tiếp xúc là phu nhân của Hạ Hầu Uyên, cũng là muội muội của Hoàn phu nhân. Nhưng Hạ Hầu phu nhân lại luôn oán hận Hạ Hầu Chân, cuộc sống của nàng sao có thể thoải mái được đây?



Đáng tiếc chuyện này Tào Bằng cũng không thể giúp được gì.