Tào Tặc
Chương 252 : Cùng tông
Ngày đăng: 00:04 22/04/20
Từ Trần huyện, đoàn xe đi theo đường quan đạo tiến lên.
Sau một ngày đêm, bọn họ đi qua huyện Trường Bình, ghé qua Khâu thành (tương ứng với Tây Hoa, gần Hà Nam), rồi thẳng hướng đến Hứa Đô.
Đến ngày thứ ba, đoàn xe chạy qua một nơi gọi là Thần Đình.
Nơi này cũng chỉ cách Hứa Đô hai ngày đường. Thần Đình ở sát biên giới Trần quận, vượt qua Thần Đình chính là vùng đất của quận Cố Xuyên. Chính xác mà nói thì Thần Đình vốn nằm trong khu vực thuộc quân Dĩnh Xuyên, nhưng thuộc quyền quản lý của Cấp huyện. Thần Đình cách Cấp huyện chừng sáu, bảy mươi dặm đường.
Trời đã về chiều!
Đường đi thuận lợi, bình an, hơn nữa vượt qua Trần huyện, tình hình an ninh trật tự cũng chuyển biến tốt hơn nhiều.
Nhưng Tào Bằng vẫn không dám lơi lỏng, trái lại càng cẩn thận hơn trước.
Đi đêm cẩn thận không bao giờ thừa!
Không có việc gì thì không sao, đã có chuyện thì nhất định là vô cùng phiền toái.
Huống chi trong đoàn người còn có một người là dưỡng tổ mẫu của Tào Tháo. Năm xưa, Tào Tung bị giết, Tào Tháo đã tắm máu Từ Châu. Mà nay, nếu xảy ra chuyện phiền phức, cả nhà Tào Bằng khó bảo toàn mạng sống nổi.
Ngoài mặt, Tào Bằng vẫn giả bộ như chưa biết thân phận của Ngô lão phu nhân.
Thậm chí đối với Tào Nam, hắn cũng tận lực che giấu thân phận của bà, để tránh cho Tào Nam sơ xuất mà làm lộ ra.
Chung quy lại thì lão phu nhân cũng rất coi trọng tỷ đệ Tào Bằng, dọc đường đi rất vui vẻ với mấy người. Nhưng càng là như thế, Tào Bằng càng cẩn thận. nguồn TruyenFull.vn
-Tối nay chúng ta ngủ lại Thần Đình.
-Ngủ lại Thần Đình sao?
Hạ Hầu Ân tuy không vừa lòng nhưng lão thái thái lúc trước đã có lệnh. Gã dù có không đồng ý cũng không dám tùy tiện làm xằng bậy.
Vì vậy, cả đoàn xe liền dừng lại ở quan dịch Thần Đình.
Cam Ninh và Hác Chiêu cùng chỉ huy đội nhân mã dựng tạm chỗ nghỉ, Hạ Hầu Lan phái thám báo tìm hiểu tình hình xung quanh.
Lão phu nhân dĩ nhiên sẽ không ở trong doanh trại được, nhưng đã có quan dịch thì dĩ nhiên mọi người cũng không cần lo lắng không có nơi ở.
Đình trưởng Thần Đình cung kính nghênh đón lão phu nhân vào dịch đình nghỉ ngơi. Hai người Tào Bằng và Hám Trạch cũng đang ở dịch đình, phụ trách canh gác bảo vệ.
-A Phúc!
Tào Bằng vừa thu xếp cho đám thủ hạ canh gác xong liền bị Tào Nam kéo vào trong phòng.
-Ngươi có biết hôm nay lão phu nhân đã nói gì với ta không?
-Nói chuyện gì?
Tào Bằng nghi hoặc nhìn Tào Nam, chợt thấy nàng cười hì hì, nói:
-Ngày hôm nay, ta nói với lão phu nhân về dòng họ nhà chúng ta. Lão phu nhân nói, không chừng chúng ta và Tư không có cùng tông với nhau.
-A?
Tào Nam nói:
-Nhưng ta đã phản bác lại lão phu nhân ngay rồi.
-Tỷ nói thế nào?
-Ta nói, tổ tiên chúng ta chắc chắn không cùng tông với Tư không. Lão phu nhân hỏi nguyên nhân, ta liền đem gia phả nhà chúng ta cho lão phu nhân.
-Gia phả nhà chúng ta?
Tào Bằng ngẩn ra, buột miệng nói:
-Nhà chúng ta có gia phả ư?
-Nói nhảm, sao có thể không có gia phả được? Chẳng qua là cha luôn cất giấu gia phả nên ngươi không thấy thôi. Tương lai ngươi còn dài, đợi đến khi ngươi trưởng thành rồi, thành trụ cột gia đình, cha mới có thể cho ngươi biết. Nhưng ta đã từng xem qua gia phả rồi. Hắc hắc, ngươi còn chưa được xem a.
-Tỷ từng xem gia phả rồi? Không phải tỷ không biết chữ sao?
Tào Nam vừa nghe thấy, nhất thời giận dữ, giơ tay gõ nhẹ lên đầu Tào Bằng.
-Ta tuy không biết chữ nhưng chẳng lẽ lại không thể hỏi người khác sao?
-Hỏi ai?
Tào Nam khẽ thở dài, nhẹ giọng nói:
-Khi ngươi đầy tháng, cha dẫn ta đến Vũ Âm mời tiên sinh điền tên của ngươi vào gia phả. Lúc đó, ta ở bên cạnh xem tiên sinh viết tên. Sau đó, ta liền hỏi tiên sinh trong gia phả chúng ta có những người nào. Ngươi đoán tiên sinh trả lời ra sao?
Tào Bằng cười khổ nói:
-Chuyện này sao ta có thể đoán được?
-Hắc hắc, tiên sinh nói năm xưa, tổ tiên chúng ta cũng là một nhân vật đại danh lừng lẫy thiên hạ.
-A?
-Vậy Tào Bằng xin cáo từ!
Thật ra, đối với những lời Ngô lão phu nhân vừa nói, Tào Bằng vẫn không hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng lão phu nhân đã không muốn nói thêm, thì hắn cũng không tiện hỏi rõ.
Khom người rời khỏi căn phòng, Tào Bằng thở phào một cái.
-Nha đầu.
-Tổ bà.
Hạ Hầu Chân đi từ sau bức bình phong ra, nửa người dựa vào giường.
Lão phu nhân cười tủm tỉm, nói:
-Tiểu tử này khá lắm.
-Dạ.
-Đáng tiếc là đã có hôn ước. Cô nương nhà họ Hoàng kia cũng không tồi. Nếu không, lão thân thật muốn nói chuyện hôn sự cho con.
-Tổ bà!
Hạ Hầu Chân thoáng cái đã đỏ bừng cả mặt.
Tuổi tác của nàng tuy cũng đã lớn, thế nhưng cũng chỉ mới biết yêu. Nàng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của lão phu nhân.
-Nha đầu, con là một hài tử số khổ. Hôm nay, lão thân còn có thể trông nom con một, hai ngày, nhưng sau này, lão thân vẫn muốn tìm một người cho con dựa vào. Chờ lão bà tử đi rồi, con cũng không phải lẻ loi, hiu quạnh. Đáng tiếc, khó khăn lắm mới tìm được một người thích hợp thì lại đã có…
Lão phu nhân nói rồi thở dài.
Không hiểu vì sao trong lòng Hạ Hầu Chân chợt cảm thấy cô đơn.
Có một cảm giác chua xót chợt dâng lên trong lòng nàng.
Nàng gối đầu lên đùi lão phu nhân, áp má lúm đồng tiền lên bàn tay của lão phu nhân, chẳng nói lời nào.
Thật ra, Thỏ ca ca thực sự rất tốt…
Tào Bằng ngây ngẩn trở lại gian phòng của hắn, ngã lên giường. Sau khi ra khỏi căn phòng của lão phu nhân, hắn cảm thấy trong lòng chợt hỗn loạn.
Những chuyện lão phu nhân nói với hắn ngày hôm nay rốt cuộc là có ý gì? Bà muốn giúp ta ư? Hay là muốn khoanh tay đứng nhìn đây?
Sâu trong lòng hắn, Tào Bằng đương nhiên muốn lão phu nhân nói giúp hắn một chút. Nhưng chuyện này có lợi mà cũng có hại. Tào Tháo sẽ vì nể mặt lão phu nhân mà đồng ý trọng dụng hắn, nhưng trong lòng y sẽ không thoải mái. Sau khi lão phu nhân đi chắc chắn sẽ còn phiền phức hơn.
Mà nếu lão phu nhân không nói gì, biết đến bao giờ Tào Tháo mới có thể giải tỏa tâm trạng hiện tại đây. Tào Bằng càng nghĩ càng thấy đau đầu.
Lúc trước, hắn vốn không lo lắng nhiều lắm.
Nhưng nay lão phu nhân nhắc tới lại khiến hắn phải nghiêm túc lo lắng cho tiền đồ của bản thân.
Nhắm mắt lại, trong đầu Tào Bằng vẫn chỉ là một mỡ hỗn độn như trước.
Thoáng đã đến gần giờ tý.
Tào Bằng vẫn còn đang mơ màng ngủ.
Chợt hắn nghe thấy tiếng người hò hét, tiếng ngựa hí vang.
Hắn chợt giật mình, vội xoay người ngồi dậy, nắm lấy đại đao, lao ra khỏi phòng.
-Bên ngoài sao lại hỗn loạn thế?
-Chuyện này hình như là có người tấn công.
-Đi tìm hiểu nhanh!
Tào Bằng ra lệnh xong liền lệnh cho Hám Trạch điều động nhân mã trong dịch quán sẵn sàng canh gác.
Hắn xoay người nhảy lên ngựa, lao ra cửa dịch quán. Phía trước mặt hắn, Hạ Hầu Lan đang vội vã thúc ngựa chạy tới. Vừa đến trước mặt Tào Bằng, y vội ghìm cương ngựa lại.
-A Phúc, có chuyện không hay rồi!
-Tử U, có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?
-Bên ngoài có một đội binh mã muốn chúng ta ra khỏi quan dịch. Người dẫn binh bên kia là một gã hắc tử Trương Tam. Hạ Hầu Ân cãi nhau với hắn, cuối cùng lại bị hắn cưỡi ngựa bắt lấy. Thái độ của hắn cực kỳ hung hăng. Hưng Bá đang đánh nhau với tên hắc tử Trương Tam đó. Bá bảo ta đến hỏi công tử nên làm như thế nào?
-Hắc tử Trương Tam ư?
Tào Bằng nhất thời thay đổi sắc mặt.
Một lát sau, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
-Nếu người ta đã tới cửa, chúng ta không đáp trả lại thì chẳng phải người ta sẽ chế nhạo dưới trướng Tào Công không có ai sao?
Nói xong, Tào Bằng thúc ngựa phi về hướng doanh trại.
-Ta muốn xem thử coi tên hắc tử Trương Tam kia ngông cuồng đến thế nào đây.