Tào Tặc

Chương 255 : Hổ báo kỵ

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Mà trong lòng Tào Bằng thật ra hắn cũng không đành lòng giết Trương Phi, lại càng không nhẫn tâm hại chết hai vị phu nhân của Lưu Bị.



Thật ra, kể từ khi được gả cho Lưu Bị, Cam phu nhân và Mi phu nhân đã mấy lần phải chịu cảnh vất vả, lênh đênh, mấy lần rơi vào tay địch thủ.



Lại nói tiếp, đó chẳng qua cũng chỉ là hai người phụ nữ, Tào Bằng không phải người có thể tùy tiện ra tay độc ác với người khác như thế.



Còn Trương Phi, đó dù sao cũng là thần tượng hắn từng sùng bái khi còn bé ở kiếp trước.



Vị thượng tướng có thể giết cả trăm vạn quân dễ như lấy đồ trong túi như thế, người ở trên sườn núi Trường Bản, người quát tháo trên cầu Đương Dương phải có uy phong như thế nào đây?



Trong lòng hắn không khỏi thầm cảm thán: Ta vẫn chưa thực sự là kẻ lòng lang dạ sói a!



-Không giết cũng được nhưng…



-Công tử nghĩ đến chuyện bị kẻ khác đến cửa gây sự mà khó chịu sao?



-Đó là đương nhiên.



-Ha ha, thật ra ta có một kế sách này có thể giúp nỗi khó chịu trong lòng công tử vơi bớt một chút.



-A?



-Khi ta vừa mới tới, có thấy trong doanh trại có mấy người tù binh. Những người này vừa nhìn đều đã biết là những dũng sĩ, hảo hán giàu kinh nghiệm chốn sa trường. Mặc dù bị bắt làm tù binh nhưng vẫn rất có trật tự, gặp nguy không hoảng loạn. Nhìn trang phục và cờ quan thì đó chính là thủ hạ tinh nhuệ của Lưu Bị. Số binh sĩ tinh nhuệ nhường này trong tay Lưu Bị e rằng cũng chẳng có nhiều lắm. Công tử nếu cảm thấy khó chịu thì sao không thu lấy những binh sĩ tinh nhuệ này. Dù sao binh mã của công tử cũng không có nhiều lắm.



Thu Bạch Mạo binh ư?



Cách này nghe ra rất hay a.



Tào Bằng vốn vẫn luôn muốn lập một đội tương tự như hãm trận đội.



Nhưng quân tốt dễ kiếm, binh sĩ tinh nhuệ lại khó cầu. Binh sĩ tinh nhuệ phải là người đã trải qua muôn vàn thử thách, cộng thêm bao nhiêu lần chiến đấu sinh tử nữa mới có thể trở thành tinh binh.



Muốn tìm được những binh sĩ tinh nhuệ như thế không hề dễ dàng.



Thủ hạ của Tào Bằng gồm ba trăm người từng tham gia vào trận chiến Khúc Dương, cũng cho là có kinh nghiệm trải qua sinh tử. Thế nhưng đội quân này so với hai trăm hãm trận binh của Hác Chiêu thì chênh lệch rất rõ ràng. Binh sĩ tinh nhuệ không thể chỉ trải qua một hai trận đánh là có thể luyện ra được.



Bạch Mạo binh…



Tào Bằng có phần thích thú!



-Công tử hiện giờ tuy không có thực quyền nhưng cũng là kỵ đô úy. Huống hồ, lệnh tôn lại là chư giám đô úy, còn có đồn điền đô úy Đặng Tắc ở Hải Tây nữa, tất cả đều có thể trang bị tư binh riêng. Năm, sáu trăm tư binh cũng không tính là nhiều, công tử hà tất phải lo lắng? Huống hồ gì, công tử hiện chỉ là đang chờ thời, sớm muộn gì cũng một bước lên trời. Bên người há lại có thể không có hầu cận hộ vệ hay sao?




-Tiện nhân, ngươi không chết tử tế được đâu.



Giọng nàng càng lúc càng uất ức, Mi Hoàn chợt nhào vào lòng Cam phu nhân khóc lớn.



Từ bé đến lớn, hai vị ca ca đều rất nuông chiều nàng, muốn gió được gió, muốn mưa có mưa. Sau này gả cho Lưu Bị, tuy phải vất vả nay đây mai đó nhưng vẫn được người tôn trọng. Thế nhưng Tào Bằng lại khiến nàng cảm nhận hoàn toàn khác hẳn. Một đao hung ác của hắn đêm qua, rồi còn phong thái lúc rời đi mới vừa rồi khiến Mi Hoàn có một cảm giác khác thường. Nàng không thể nói rõ mà chỉ thầm cảm thấy rất ấm ức, khó chịu.



Rời khỏi Thần Đình, Tào Bằng chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đoàn xe.



Dọc đường đi không còn gặp bất cứ nguy hiểm nào khác nữa. Cả hành trình thuận buồm xuôi gió, rất nhanh đã đến bên ngoài thành Hứa Đô.



Thoáng cái đã một năm rưỡi trôi qua, Tào Bằng lại trở về Hứa Đô. Từ rất xa, hắn đã thấy được tường thành nguy nga của Hứa Đô, trong lòng chợt cảm thấy xúc động, bùi ngùi.



Trên đường lớn phía trước mặt chợt vang lên tiếng vó ngựa.



Tào Bằng vội vã lệnh cho đoàn xe dừng lại, thúc ngựa lên đón đầu.



Chỉ thấy một dòng lũ màu đen ồ ạt kéo đến. Tất cả đều là lương câu Đại uyên thuần một màu đen, ước chừng có hơn hai nghìn con. Viên địa tướng dẫn đầu mặc khôi giáp màu đen, cưỡi ngựa màu đen nốt. Hai nghìn thiết kỵ cùng xông đến, thanh thế rất lớn, khiến người nhìn mà ngây ngẩn.



-Dừng!



Thiết kỵ đến cách đoàn xe chừng ba trăm bước chân thì chợt dừng lại.



Hai nghìn kỵ sĩ đồng loạt dừng lại, viên đại tướng dẫn theo mấy viên tướng khác phóng ngựa tiến lên.



-Hổ báo kỵ Tào Thuần dẫn theo Tử Đan, Bá Quyền cung nghênh tổ mẫu.



Vừa nói xong, ba người cùng xuống ngựa, quỳ một chân xuống đất.



Có Hạ Hầu Chân dìu đỡ, Ngô lão phu nhân đi từ giữa đoàn xe tới, nhìn ba người Tào Thuần, gương mặt tươi cười thỏa mãn.



-Tử Hòa, không cần đa lễ, đứng cả lên đi.



-Tạ ơn tổ mẫu.



Ba người cùng đứng dậy. Tào Bằng giờ mới nhìn rõ Tào Chân cũng có mặt ở đó.



Hổ báo kỵ!



Tào Bằng nhìn thiết kỵ hoành tráng, uy vũ trước mắt, không khỏi hít một hơi dài: Đội hổ báo kỵ uy chấn Tam Quốc cuối cùng cũng xuất hiện rồi.