Tào Tặc
Chương 256 : Về nhà
Ngày đăng: 00:04 22/04/20
Gần hai năm đã trôi qua, có vô số chuyện đã xảy ra.
Đội Hổ báo kỵ thần bí cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người. Tuy rằng chưa ai được kiểm chứng khả năng chiến đấu phi thường trên chiến trường của bọn họ nhưng nhìn từ tác phong nhà binh nghiêm trang cùng khí thế của hai nghìn con kỵ mã đang phi nước đại của họ mà nói thì ở những năm cuối thời Đông Hán này, e rằng không có đội quân nào có thể sánh với đội Hổ báo kỵ tinh nhuệ cả.
Chỉ nhìn qua thôi cũng đủ thấy sức chiến đấu của Hổ báo kỵ cao hơn người một bậc rồi.
Tào Bằng không hiểu rõ lắm vì sao hiện tại Tào Tháo lại đưa đội Hổ Báo kỵ này đến nhưng hắn có thể khẳng định trong đó nhất định có nguyên nhân nào đấy.
Đến giờ khắc này, Tào Bằng biết hắn nên rời đi.
Hắn giơ tay, ngăn đoàn xe phía sau lưng lại.
Hắc Mạo và Phi Mạo cùng lùi lại về sau. Hạ Hầu Ân đốc thúc binh mã vây lấy đoàn xe.
-Tử Vũ, thay ta từ biệt lão phu nhân. Chúng ta cáo từ ở đây.
Thời điểm này không đến lân Tào Bằng dẫn đầu mọi người nữa. Hạ Hầu Ân cũng hiểu rõ rằng nếu Hổ Báo kỵ đã xuất hiện đương nhiên phải có Tào Tháo đi theo.
-A Phúc, khi nào trở về ta mời ngươi uống rượu.
Tào Bằng chắp tay, hơi cúi thấp người rồi đi qua đoàn xe.
-Đi thôi, chúng ta về nhà.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua đoàn xe và nhân mã vừa đi qua, mỉm cười xoay người dặn dò.
Phi Mạo lập tức quay đầu ngựa lại, Hắc Mạo đồng loạt quay người trong nháy mắt. Tuy mới chỉ hai ngày nhưng binh mã với chưa tới sáu trăm người này đã bắt đầu có hình dáng ban đầu.
Được như thế đương nhiên là nhờ có sự nỗ lực của bọn Hác Chiêu nhưng còn nhờ có phần nhiều ở tố chất quá tốt của các binh sĩ nữa!
Tào Bằng định bụng sẽ đi đường vòng, vào từ cổng phía tây của Hứa Đô. Nhưng hắn chưa đi được xa lắm đã nghe phía sau có người đang gọi to tên hắn, vì vậy vội vã ghìm cương ngựa lại.
Với sự hộ tống của hơn mười tên vệ sĩ, Hạ Hầu Chân cưỡi một con ngựa đuổi theo.
Tào Bằng không khỏi kinh ngạc, khó hiểu. Hắn xua tay bảo xe ngựa tiếp tục tiến lên rồi dừng lại ngay giữa đường, tủm tỉm cười nhìn Hạ Hầu Chân.
-Tào đô úy, tổ bà bảo ta tới cảm tạ ngươi.
-Ha ha, đây là công việc của ta, hà tất phải nói lời cảm ơn?
Hạ Hầu Chân trầm mặc, không biết nên nói thế nào nữa.
Tào Bằng nghi hoặc nhìn nàng. Một lát sau, Hạ Hầu Chân nhẹ giọng nói:
-Tào đô úy, ta trở về đây.
-Ừ!
Hạ Hầu Chân quay đầu ngựa, dáng hình yếu đuối của nàng ẩn chứa sự cô đơn, tĩnh lặng.
-Chân tỷ!
Tào Bằng gọi Hạ Hầu Chân, thúc ngựa tiến lên, cản lối đi của nàng.
-Tào đô úy, còn chuyện gì sao?
-Ách. Có chút chuyện ta biết ta không nên nói. Nhưng dọc đường, ta lại nghĩ mình nên nói ra là hơn. Chân tỷ, hãy hạnh phúc nhé!
-A?
-Ta biết tỷ thực sự có rất nhiều nỗi khổ trong lòng nhưng con người sống khó tránh khỏi sẽ có những chuyện không như ý. Nếu như tỷ thấy buồn thì hãy tìm ai đó nói hết một phen xem sao. Nếu như không tìm được người thì có thể tìm Nguyệt Anh, còn có cả tỷ tỷ của ta nữa. Các nàng ấy đều rất thích tỷ.
-Ta có thể tìm ngươi không?
Ma xui quỷ khiến thế nào Hạ Hầu Chân lại buột miệng nói.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, hai gò má của nàng đã đỏ bừng. Tim đập thình thích, nàng vội nhẹ giọng nói:
-Nếu như ngươi đang vội thì quên đi!
Tào Bằng cười khổ một tiếng, nói:
-Các ngươi chờ chút đã nào, ta phải nói với nương một tiếng trước đã.
-Vậy ngươi nhanh lên một chút. Chúng ta chờ ngươi ở cửa.
Tào Bằng trở về phòng khách, nói mọi chuyện cho Trương thị nghe.
Trong lòng Trương thị vốn muốn tâm sự với Tào Bằng trước nhưng bà cũng biết Điển Mãn và Hứa Nghi đã đến, hắn cũng không tiện từ chối.
-A Phúc, uống ít rượu thôi, đừng gây sợ.
Bất kể con cái có làm nhiều chuyện lớn đến đâu, người làm mẹ vẫn luôn lo lắng.
Tào Bằng vội vã đồng ý, rồi đưa mắt nhìn Hoàng Nguyệt Anh, ý muốn bảo: "Này, nàng nhất định phải giành lấy thiện cảm của nương ta nha."
Hoàng Nguyệt Anh nhoẻn miệng, cười: "Ta còn phải để huynh nói sao?"
Ngay sau đó, Tào Bằng gọi Cam Ninh, Hạ Hầu Lan, Hác Chiêu và Hám Trạch. Cả năm người cùng đi ra cửa phủ, gia đinh sớm đã chuẩn bị ngựa.
Sau đó, mọi người cùng đi về hướng Dục Tú lâu!
So với khi Tào Bằng rời khỏi Hứa Đô hai năm trước, nơi này quả thật đã thay đổi rất nhiều.
Cơ sở vốn có của thành trì giờ đã mở rộng thêm một hai phần. Phần tường thành mới đã xây xong nhưng kiến trúc bên trong thành hiện vẫn còn chưa thực hiện xong.
Năm nay là năm thứ ba việc xây dựng đồn điền được thực hiện, nhân khẩu ở Hứa Đô cũng thay đổi theo.
Có người nói Tào Tháo đã chuẩn bị đưa binh tướng vào Hứa Đô làm đồn điền. Nhưng trước khi thực sự dẫn binh, y còn muốn tiến hành thực nghiệm ở Hải Tây trước đã.
Nếu như đạt được hiệu quả đán kể, năm sau Tào Tháo sẽ phổ biến rộng rãi. Nếu như kết quả không tốt, Tào Tháo sẽ tìm một cách khác.
Thật ra, chính sách đồn điền đã xuất hiện từ thời Chiến quốc.
Dùng binh làm nông, vừa được binh vừa được nông là chính sách chủ yếu của Tần quốc thời đó.
Tào Tháo không biết để binh làm đồn điền có thể phát triển ở Hứa Đô hay không. Có Hải Tây thí nghiệm trước, Tào Tháo dĩ nhiên có thể nắm chắc cơ hội thành công thêm vài phần.
Dục Tú lâu nhìn thì như không có gì thay đổi lắm.
Nguy nga, cao ngất, đứng hùng dũng trên đường lớn.
-Đã không còn là tửu lâu năm xưa nữa rồi!
Ngồi trong một căn phòng thanh nhã trong Dục Tú lâu, Điển Mãn cất tiếng cảm thán.
Từ trước cửa sổ ở phía sau Dục Tú lâu, có thể thấy cảnh nước chảy róc rách, dương liễu xanh rì. Vào mùa xuân, nơi này ngập tràn ánh nắng, nước suối chảy róc rách, cỏ cây um tùm.
Hoa hạnh trắng, hoa đào hồng hòa vào màu xanh biếc khiến cảnh vật thêm vài phần rạng rỡ.
Tào Bằng uống một ngụm nước, kỳ lạ hỏi:
-Chỉ giáo cho?
-Ta nghe cha ta nói chuyện đấu đá nhau trong triều đang rất căng thẳng. Các cựu thần trong triều đình dường như muốn Tư không giao ra binh quyền, còn nói để bọn họ phò tá bệ hạ. Còn có người nói muốn mời Viên Thiệu đến chủ trì triều chính. Chính vì thế, mọi chuyện mới rối loạn hết cả lên. Ta và Viên Đức đứng gác ngoài cửa cung nghe được tiếng tranh cãi trong triều liên miên. Tư không cũng rất giận, thế nhưng đám cựu thần này cũng quá tùy tiện rồi. Bệ hạ giờ cũng đã trưởng thành, cũng muốn Tư không trả lại quyền lực cho người, khiến tất cả mọi người đều hết sức hoảng sợ.
-A?
Hám Trạch chợt hỏi:
-Là ý của bệ hạ sao?
-Có thật là ý của bệ hạ hay không, ta không biết nhưng đám cựu thần này đã tập hợp một số danh sĩ, thanh lưu đang làm loạn hết cả lên rồi.
-Vậy có người nào dẫn đầu?
-Chuyện này lại không hề nghe nói đến.