Tào Tặc

Chương 257 : Tây Lương Mã Đằng

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Hám Trạch cười nói:



-Chỉ là đám ô hợp chẳng làm được gì đâu.



-Vì sao?



Tào Bằng uống một ngụm nước, cười ha ha, trả lời:



-Từ xưa đến nay, thời tranh chiến, người cầm bút có ngang ngạnh đến đâu cũng không đỡ được đao thương, mưa tiễn.



-Không sai, chính là đạo lý này.



-A, những lời ngươi vừa nói rất giống với tình hình hiện tại. Từ khi chủ công ở Hạ Bì trở về, triều đình dường như đã yên lặng hơn rất nhiều. Những người chống đối hay ngày nay cũng thấy ít hơn trước, chẳng hẳn là bọn họ sợ.



Sợ ư?



Tào Bằng quay đầu, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.



Chỉ sợ là một cơn lốc lớn hơn nữa sắp nổi lên rồi thôi.



Tào Bằng mơ hồ thấy bản thân hình như đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng nhưng nhất thời hắn nghĩ mãi không ra.



-Được rồi. Sau khi Lưu Bị đến Hứa Đô, tình hình thế nào?



-Lưu Bị?



Điển Mãn ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi đáp:



-Khi vừa mới trở về, gã có vẻ rất tích cực kết giao cùng mọi người ở khắp nơi. Nghe nói bệ hạ đã chính thức thừa nhận thân phận hoàng thất của Lưu Bị rồi. Ngươi nói thử xem, người này thế mà thật sự là Tĩnh Vương ở Trung Sơn, luận về thân phận thì là thúc phụ của bệ hạ. Mẹ nó chứ, tự nhiên thành hoàng thúc! Các cựu thần trên triều đình cũng rất kính trọng gã, thường xuyên cùng gã qua lại.



Hoàng thúc!



Lưu Bị cuối cùng cũng nhận được danh hiệu hoàng thúc rồi.



Trước đây, tuy gã tự xưng là dòng họ Hán thất, nhưng chưa từng được hoàng tộc thừa nhận.



Nhưng hiện nay gã đã được thừa nhận, cũng có nghĩa thân phận và địa vị của Lưu Bị đã được nâng cao hơn nhiều, từ nay gã có thể dương danh thiên hạ.



-Còn nữa, A Phúc, ngươi cũng biết Quan Vũ chứ?



Tào Bằng gật đầu:



-Quan Vũ làm sao?



-Quan Vũ chém được Lã Bố ở Hạ Bì, danh nổi như cồn. Lần này, luận công xét thưởng, hắn được phong là Dương Vũ giáo úy, hưởng hai nghìn thạch lộc nhưng hắn chém được Lã Bố như thế nào hầu hết mọi người đều hiểu rõ. Nếu như không có cha ta và Nguyên Nhượng tướng quân khổ đấu với Lã Bố trước đó, làm tiêu hao hết cả sức lực của Lã Bố thì có đến lân Quan Vũ đắc thủ hay không? Lúc đó, chính cha của Viên Đức đã ra tay cứu hắn, kết quả không dưng hắn lại nổi tiếng.



Mới cách đây không lâu, Quan Vũ còn chưa hề được nhắc đến trong những câu chuyện uống rượu, luận anh hùng, cũng không được sánh với Lã Bố. Tuy hắn có võ nghệ cao cường, nhưng danh tiếng cũng không có gì nổi trội lắm. Nhưng nay, hắn chém được Lã Bố xong lại trở nên nổi tiếng, thành một trong những vị đại tướng được tất cả mọi người cùng biết đến.



Nhưng cho dù là Quan Vũ đánh lén cũng được, mà hắn được Điển Vi cứu cũng chẳng sao.



Lã Bố chết trong tay hắn là chuyện rõ ràng, không cần phải bàn cãi nữa.



Trên đời này, thắng làm vua, thua làm giặc. Nhưng có lẽ Lã Bố không thể ngờ được rằng cái chết của gã lại khiến Quan Vũ thành danh.



Tào Bằng không khỏi trầm mặc!



Thật ra, tình hình trận chiến ở Hạ Bì, hắn hiểu vô cùng rõ.



Điển Vi cứu Quan Vũ hoàn toàn xuất phát từ sự công tâm. Về điểm này, không có gì cần phải bàn cãi về phẩm cách của Điển Vi. Nhưng Tào Bằng nghĩ, thật ra Điển Vi không nên cứu Quan Vũ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì, chuyện này và chuyện hắn không giết được Trương Phi đều có nguyên nhân cả, không phải ý nghĩ của một người là có thể thay đổi được.



Lưu Bị cuối cùng đã muốn nổi dậy rồi sao?



Khóe miệng Tào Bằng khẽ nhếch lên, cười tà mị. Đúng lúc này, chợt nghe trong gian phòng sát vách vang lên tiếng động lớn, ầm ĩ, hỗn loạn.



Tào Bằng nhất thời nhíu mày, trong lòng khó chịu.



Điển Mãn giận dữ, đứng dậy định ngăn lại nhưng bị Tào Bằng tóm lại.



-Tam ca, đừng gây chuyện.



-Ừ.



-Được rồi, các ngươi còn chưa nói Lưu Bị hiện thế nào rồi?



Hứa Nghi ho khan một tiếng, cười ha ha, nói:


Lưu Quang cười khổ một tiếng, nói với Tào Bằng:



-Huynh đệ A Phúc, ngươi vừa mới trở về đã định đập tan tửu lâu của ta sao?



-Lâm Nghi hầu, lâu rồi không gặp.



Tào Bằng một cánh tay không nâng lên nổi, không thể chắp tay được.



Tào Chân đi tới nói:



-A Phúc, sao ngươi lại đánh nhau với Vệ tướng quân?



-Vệ tướng quân?



Tào Chân nói:



-Ta quên chưa giới thiệu với ngươi vị này chính là Thái thú Võ Uy, Mã Đằng lần này phụng mệnh vào kinh để bái kiến thiên tử.



Mã Đằng?



Tào Bằng ngẩng đầu, nhìn người trung niên kia.



Lưu Quang kéo kéo tay Mã Đằng, nhẹ giọng khuyên bảo.



-Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, Tào đô úy, hảo bản lĩnh.



-Mã thái thú, ngài quả nhiên cũng danh bất hư truyền.



-Ha ha ha, hôm nay Mã mỗ rất hài lòng, có thể quen biết thêm mấy vị anh hùng trẻ tuổi nữa. Chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, xin mấy vị chớ lo lắng.



Tào Bằng vội vã khách sáo, rồi chuyển tầm mắt tới người thanh niên đen đúa kia.



-Này, ngươi là Bàng Đức đúng không?



Người thanh niên đen đúa ngẩn ra:



-Sao ngươi biết tính danh của Mỗ gia?



Tào Bằng cười, không trả lời.



Lúc này, Tào Chân nói:



-A Phúc, ta vốn định làm bữa tiệc tẩy trần cho ngươi, nhưng trong quân có việc, chúng ta ngày khác gặp lại. Ngươi vừa mới trở về cũng mệt mỏi rồi! Viên Đức, ngươi đưa mấy người A Phúc về trước đi. Lão nhị, buổi chiều ngươi còn phải vào cung, đừng vì uống rượu mà làm hỏng việc.



Tào Chân vừa dứt lời, lần nữa chắp tay xin lỗi Mã Đằng.



Mã Đằng khoát khoát tay, chỉ hứng thú nhìn Tào Bằng một chút, rồi lại nhìn Bàng Đức, không nói gì.



Lưu Quang tiễn bọn Tào Bằng xuống tửu lâu, chợt nghe Mã Đằng nói ở phía sau:



-Vị hán tử kia, ngươi có một thân bản lĩnh cao cường như thế, sao không đền đáp quốc gia, chẳng hơn ăn nhờ ở đậu sao? Nếu có hứng thú, đừng ngại đến Võ Uy. Bằng vào bản lĩnh của ngươi, tốt nhất ngươi nên tranh thủ công danh, tạo lập công lao sự nghiệp chẳng qua cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.



Đương nhiên gã nói với Cam Ninh.



Tào Bằng quay đầu tức giận nhìn Mã Đằng.



Nhưng Mã Đằng không thèm để mắt đến hắn.



Cam Ninh mỉm cười:



-Tất nhiên cũng chỉ là sớm muộn, ta hà tất phải nóng vội? Theo ngài, cũng là sớm muộn gì. Theo công tử nhà ta cũng chỉ là sớm muộn gì mà thôi. Nếu thế, ta theo công tử nhà ta chẳng phải rất tốt sao? xem tại TruyenFull.vn



Ngụ ý của gã là Mã Đằng ngươi không sánh được với công tử nhà ta!



Sắc mặt của Mã Đằng nhất thời sầm xuống.



Tào Bằng đứng trên thang gác, nhìn về phía gã bĩu môi, lộ vẻ cười cợt trêu chọc:



-A Phúc, nể mặt mỗ gia, ngươi đừng gây sự nữa có được hay không?



Lưu Quang cười khổ, kéo Tào Bằng đi ra ngoài.



-Mã thái thú, ngài bảo trọng.



Tào Bằng dứt lời, theo Lưu Quang ra khỏi tửu lâu.