Tào Tặc

Chương 259 : Uống rượu ngắm hoa mai

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Quá nửa đêm, trời trút mưa.



Hừng đông, mưa đã ngừng rơi, không gian trong hoa viên vô cùng trong lành. Lá cây xanh nhạt, nụ hoa đã hé nở, điểm xuyết vài hạt mưa trong suốt trong nắng sớm. Trong một góc hoa viên phía sau Tào phủ có một khoảng đất trống, diện tích khoảng chừng bảy, tám trăm mét vuông trồng liễu rủ. Liễu trong gió khẽ đung đưa, phá lệ thanh tịnh. Trên khoảng đất trống đó còn đặt hai thứ binh khí.



Ngoài ra, còn có dụng cụ tập tạ bằng đá.



Bãi đất trống phía bên ngoài, có xà đơn, xà kép và vài hình nhân bằng gỗ.



Nơi này là chỗ Tào Bằng luyện công. Tuy rằng hắn không ở trong phủ nhưng Trương thị vẫn để cho hắn một phần đất trống, dựa theo những thiết kế lúc trước ở Điển gia mà chế tạo lại toàn bộ dụng cụ này cho hắn. Chí ít, ở nơi này, bà cũng cảm nhận được hình bóng của nhi tử.



Tào Nam từng nói với Tào Bằng: mùa thu năm Kiến An thứ hai, Tào Bằng theo Đặng Tắc rời khỏi Hứa Đô.



Ban đầu, Trương thị vô cùng nhớ thương Tào Bằng, cả ngày đều ngơ ngẩn ở võ trường, có khi lại ngồi thơ thẩn cả ngày.



Săm soi từ mẫu lần kim,



Ướm vào du tử khó tìm dấu may.



Đối với tình cảm sâu nặng của mẹ, Tào Bằng luôn cảm thấy bản thân chưa đối đáp đủ.



Về mặt tinh thần, Trương thị không phải là mẫu thân của hắn, thế nhưng tình thân và huyết mạch lại là thứ cả đời hắn cũng không thể dứt bỏ. Chính vì thế, khi trở về Hứa Đô, Tào Bằng luôn ở nhà nói chuyện phiếm với mẫu thân hoặc theo Trương thị ra ngoài đi khắp phố chợ Hứa Đô.



Đồng thời, hắn vẫn kiên trì tập luyện theo thói quen lúc trước.



Bởi vì hắn gặp một chuyện phiền phức.



Kiếp trước, Tào Bằng từng đạt đến trình độ Dịch cân. Kiếp này, chẳng qua hắn đem mọi thứ đã từng thực hiện ở kiếp trước làm lại một lần mà thôi.



Thế nhưng, khi bắt đầu tập luyện cao hơn, những cơ duyên luyện võ ở kiếp trước của Tào Bằng không còn áp dụng được nữa.



Thế cho nên, hiện nay, khi hắn đã bước vào giai đoạn "Tẩy tủy", hắn không biết làm sao để tu luyện tiếp. Một người đã đạt đến cảnh giới đó dĩ nhiên có thể tùy úy biến hóa công pháp tương ứng. Ví như ban đầu, Tào Bằng bắt đầu nhập môn bằng Thái cực, sau này dùng kim cương bát thức của Bạch Viên Thông Bối quyền kết hợp với tu luyện chân ngôn mà đạt được hiệu quả. Đây là kinh nghiệm của hắn. Tào Bằng biết dùng biện pháp gì tu luyện mới đạt được hiệu quả tốt nhất.



Nhưng hiện tại lai khác!



Muốn thăng lên cấp võ tướng, cũng chính là giai đoạn sau Tẩy tủy, Tào Bằng không biết phải luyện tập như thế nào.



Thể chất càng tăng mạnh thì càng mạnh hơn, nhưng sức mạnh càng mạnh thì lực càng mạnh hơn nữa. Cái này rốt cuộc phải luyện thành như thế nào đây? Đánh nhau trên chiến trường, cùng người khác giao chiến đúng là có thể gia tăng võ công thật nhưng cái gia tăng chỉ là kinh nghiệm mà thôi.



Vậy nên làm thế nào đây?



Làm sao hắn có thể đánh ra một kích kinh thiên động địa như Lã Bố? Làm sao có thể đánh một đòn mạnh như sóng Trường Giang của Cam Ninh? Làm sao có được cuồng phong bạo vũ như của Trương Phi?



Tào Bằng không biết!



Chuyện này tùy thuộc vào khả năng lĩnh hội của hắn, chứ không thể được truyền dạy bằng lời.



Nếu như không thể nghiệm ra được, cả đời này hắn không thể đạt được cảnh giới nhất lưu.



Mặc dù Cam Ninh có kinh nghiệm nhưng tình hình mỗi người khác nhau. Bản thân Cam Ninh cũng không biết nên chỉ điểm như thế nào cho Tào Bằng.



Chính vì thế, đã nhiều ngày nay, Tào Bằng luôn có phần nôn nóng, sốt ruột.



Ra khỏi phòng, hắn đi qua hành lang, đến thẳng võ trường.



Từ rất xa, Tào Bằng đã chợt nghe thấy một tiếng như tiếng thú rống lên từ võ trường truyền đến. Trong lòng không khỏi kỳ quái, vì vậy hắn nhanh chân lao về phía bên võ trường. Trên khoảng đất trống, một thanh niên cởi trần đang luyện công ở võ trường. Từng giọt mồ hôi trong suốt đậu trên người gã chớp sáng trong nắng sớm. Thân hình người thanh niên chắc nịch, cơ bắp nổi rõ. Gã đang luyện tập một thứ quyền pháp nhìn rất đơn giản.



Từng chiêu gã xuất ra đều mạnh mẽ, mỗi chiêu mỗi thức lại tiến lên một chút, rồi lại dừng một chút. Miệng gã liên tục quát lên.



Là nghĩ thú quyền ư?



Tào Bằng cảm thấy thứ quyền pháp này hình như hắn đã từng gặp qua, có vẻ như đã thấy ở nơi nào đó.



Vì vậy hắn bèn đứng sát sân tập, lẳng lặng quan sát. Người thanh niên kia chính là Cam Ninh. Theo những âm thanh gã quát lên liên tục, động tác càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Cương khí phát ra ào ạt, chẳng khác nào nước sông cuồn cuộn bất tận. Truyện được copy tại Truyện FULL



-Hùng Bác thuật!



Trong đầu Tào Bằng chợt hiện lên một cái tên.



Hắn nhận ra thứ quyền pháp này của Cam Ninh giống như của con mãnh thú nào. Đồng thời, hắn cũng nhớ ra từng thấy bộ quyền pháp này ở nơi nào.



Cam Ninh chợt dừng tay, quay đầu nhìn lại.



Trong mắt gã ánh lên hung quang khiến người khác cảm thấy sức uy hiếp khó hiểu.



Vừa thấy Tào Bằng, ánh mắt của Cam Ninh chợt dịu lại. Gã thu quyền cước, cười ha ha, chắp tay chào Tào Bằng. Theo động tác của gã, tiếng chuông chợt vang lên. Tào Bằng giật mình, trên tay Cam Ninh có đeo theo chuông, nhưng lúc vừa rồi khi luyện công, mặc dù động tác của gã hết sức cương mãnh nhưng lại không hề có tiếng chuông phát ra. Chuyện này có nghĩa là gì?



Sức mạnh của Cam Ninh đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, vượt qua cảnh giới thu phát như thường.



-A Phúc, sao công tử biết đây là Hùng Bác thuật của ta?
-A Phúc, đi!



-Đi đâu?



Điển Vi nói:



-Ta đưa con đi gặp một người.



-Thúc phụ, người muốn dẫn ta đi gặp ai vậy?



Dọc theo đường đến hậu viên phía sau phủ Hổ Bôn, Tào Bằng càng lúc càng cảm thấy nghi hoặc, không kìm được liền hỏi Điển Vi.



-Sắp tới rồi!



Điển Vi cười ha ha, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn.



Đi qua phía sau hoa viên, liền thấy một cổng vòm. Hai cánh cửa gỗ đóng chặt, Điển Vi bước lên trước, đẩy cánh cửa ra.



-A Phúc, đi theo ta.



Tào Bằng nhớ rất rõ rằng phía sau cánh cửa này chính là hoa viên của tư không Tào Tháo.



Trước đây, Điển Mãn đã từng nói với hắn đã từng thấy Hạ Hầu Chân chạy từ phía sau cánh cổng vòm này.



Điển Vi dẫn ta tới hoa viên của Tào Tháo là có ý gì? Lẽ nào là người y muốn đưa ta đi gặp chính là Tào Tháo hay sao?



Trong lòng Tào Bằng không khỏi thấp thỏm.



Nhưng hắn lại nghĩ gần đây hắn chẳng chuốc lấy chút tai họa gì, thế thì phải sợ cái gì?



Nhưng vừa nghĩ đến chuyện trực tiếp giáp mặt với Tào Tháo, trong lòng Tào Bằng lại hồi hộp trở lại. Tuy rằng cả nhà hắn đều dốc sức vì Tào Tháo, hơn nữa, bản thân hắn cũng từng gặp Tào Tháo. Thế nhưng thực ra, hắn chưa từng được tiếp xúc trực diện mấy lần. Cảm giác này thật giống như ở kiếp trước, khi hắn đi làm phải gặp lãnh đạo vậy, vừa hồi hộp, vừa lo lắng, thấp thỏm, còn có chút nghi ngờ nữa: Đang yên đang lành, Tào Tháo vì sao lại muốn gặp ta?



Theo Điển Vi đi qua cổng vòm, Tào Bằng chợt nghe có tiếng đàn sáo và ca vũ vang lên từ trong vườn.



Tại lối vào, Tào Bằng liền thấy Hứa Chử.



-Điệt nhi bái kiến thúc phụ.



Tào Bằng tiến lên hành lễ.



Gương mặt Hứa Chử không có bất cứ biểu cảm nào, chỉ gật đầu với Tào Bằng.



-A Phúc, mau đi cùng ta. Chủ công đã chờ lâu rồi.



Quả nhiên là Tào Tháo!



Tào Bằng chỉ cảm thấy trong lòng chợt đánh bộp một tiếng.



Hắn hít sâu một hơi, cất bước đi tiếp. Điển Vi thấy hắn bước vào hoa viên rồi liền dừng chân, đứng canh giữ bên ngoài cùng Hứa Chử.



Tiếng ca vũ càng lúc càng gần.



Xa xa, Tào Bằng có thể thấy một ngôi đình. Tào Tháo đang ngồi trong đó, trước mặt có một cái bàn dài.



Trước đình, ca vũ đang múa hát thanh thoát.



Nhưng đối với thứ vũ đạo này, Tào Bằng xem không hiểu lắm.



-A Phúc, tới đây ngồi đi.



Tào Tháo vừa thấy Tào Bằng liền cười ha ha, vẫy vẫy tay, bảo hắn.



Tào Bằng vội vã bước nhanh chân hơn, đi tới sân đình. Nhưng trong đình hiện không phải chỉ có một mình Tào Tháo, mà còn có Tào Chân và một thiếu niên nữa đang ngồi bên cạnh.



Hạ Hầu Chân đang cầm một chiếc lư, chăm chú hâm nóng rượu.



Chiếc lư này là một dụng cụ dùng để hâm nóng rượu, rất phổ biến ở Lưỡng Hán. Các tửu quán đều có loại người trông lư. Những người trông lư, đa số đều là nữ nhân.



Bọn họ vừa có nhiệm vụ hâm nóng rượu, vừa có tác dụng thu hút khách nhân. Lúc đầu, các lư này đa phần đều có màu đen nhưng một số gia đình quyền quý, phú hào lại điểm tô thêm một chút cho chúng. Ví như lư ngoài đình này bên ngoài có khảm một lớp đá cuội và bạch sa, nhìn vừa lịch sự, lại thêm phần tao nhã.



Nói đến lư, đây vốn là vật trang trí được bày bán nơi phố chợ.



Nhưng sau điển tích Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như, rất nhiều gia đình quyền quý đều đặt lư trong nhà để tăng phần phong nhã cho gia đình.



Chính vì thế, một nghề nghiệp vốn từ đơn giản lại được biến thành phức tạp ra đời, gọi là lư nữ.



Khéo léo châm tửu cũng là một nghệ thuật. Rất nhiều nữ tử vừa tập luyện nữ hồng, vừa tập kỹ năng châm rượu này.