Tào Tặc

Chương 260 : Uống rượu ngắm hoa mai

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Hạ Hầu Chân ngẩng đầu mỉm cười với Tào Bằng.



Vừa thấy được nụ cười hiện lên trên gương mặt của Hạ Hầu Chân, nỗi lo lắng trong lòng Tào Bằng thoáng đã biến mất.



Hắn tin rằng nếu như thực sự có chuyện gì, Hạ Hầu Chân nhất định sẽ ngầm ra ám hiệu bảo hắn. Nếu Hạ Hầu Chân vui vẻ thế kia, chắc chắn không có chuyện gì lớn cả.



-Ty chức Tào Bằng khấu kiến tư không.



Tào Bằng tiến lên, cung kính hành lễ.



Thật ra, ở thời Đông Hán, tục lệ quỳ ba cái, khấu đầu chín cái vẫn còn chưa xuất hiện. Mọi người gặp nhau cũng có phần tùy tiện hơn. Mặc dù là trên triều nghị sự cũng không có chuyện xếp hàng nghiêm nghị như trong kịch truyền hình ở thời hậu thế. Hầu hết quần thần đều đứng thành nhóm ba, nhóm năm người, hơn nữa, còn có thể tùy ý đi lại, hoặc ngồi, hoặc đứng, vô cùng thoải mái.



Tào Bằng hành lễ trịnh trọng như vậy khiến Tào Tháo ngẩn người.



Y mỉm cười, nói:



-A Phúc, đây toàn người trong nhà, hà tất phải lễ tiết như thế, mau ngồi xuống đi.



Nhưng Tào Bằng hành lễ trịnh trọng xong, vẫn hơi hạ thấp người, ngồi xuống một bên.



-Ách, ta đã bảo ngươi rồi, A Phúc, không cần câu nệ như thế.



Tào Tháo cười ha ha, nhìn Tào Bằng, gương mặt đầy vẻ điềm đạm, nhẹ giọng nói chuyện.



-Cứ tự nhiên đi.



-Tử Đan ta không cần giới thiệu nữa. Chân nhi ngươi cũng biết rồi. Đây là con ta, tên là Phi, kém ngươi bốn tuổi, hiện mới mười hai. Cũng có thể nói các ngươi đồng lứa với nhau. Hôm nay, ta tìm ngươi đến cũng không có chuyện gì cả. Chủ yếu là muốn cảm tạ ngươi dọc đường đã hộ tống cho tổ mẫu chu toàn mà thôi.



Tào Phi?



Tào Bằng vô cùng kinh ngạc, nhìn người thanh niên kia, lại thấy Tào Phi cũng đang hiếu kỳ quan sát hắn.



Vóc dáng của Tào Phi không cao, nhưng cũng không thấp. Gã có một phong thái trầm ổn, bình tĩnh, không giống với những thiếu niên cùng tuổi bình thường.



Hai người vừa chạm mắt với nhau, Tào Phi liền mỉm cười.



Tào Bằng cũng cười một chút, chợt chạm mắt với Tào Chân.



Trong ánh mắt của Tào Chân lại có một chút xấu hổ. Y vội vã cúi đầu, không dám nhìn Tào Bằng.



Chuyện này khiến Tào Bằng không khỏi cảm thấy kỳ quái.



-A Phúc, ta từng nghe người ta nói khi ngươi còn ở Quảng Lăng từng sáng tác bài thơ "Lậu thất minh"?



-A, đó chẳng qua là do ty chức nhàn rỗi, chợt ngẫu hứng lên thôi.



Tào Tháo mỉm cười:



-Đã nói rồi, đây là gia yến, ngươi không cần câu nệ. Không cần tự xưng là ty chức nữa. Chưa kể, ngươi cũng coi như là hàng con cháu trong nhà của ta. Cứ thoải mái đi một chút. Ta vốn muốn mời Tuyển Thạch đến, nhưng hiện y đang ở Huỳnh Dương đốc thúc việc tạo binh giới, nhất thời không thể phân thân được. Đêm qua mưa, giờ thìn ta đi tản bộ trong vườn, chợt thấy cây mai xanh mướt, bỗng nhớ tới năm ngoái giao tranh với Trương Tú, trên đường thiếu nước, các tướng sĩ đều khát. Ta mới nảy sinh ra một kế, liền chỉ về phía trước nói: Trước mặt có rừng mai. Quân sĩ vừa nghe vậy liền hăng hái, quên cả cơn khát. Nay nhìn thấy cây mai này, không thể không ngắm nhìn. Ta giờ bình an vô sự, có được mấy người con cháu thế này, uống rượu ngắm mai cũng là chuyện vui.



Tào Tháo nói một hồi, mơ hồ như đã thừa nhận Tào Cấp là người trong tộc của y.



Chỉ là chuyện này vẫn còn phải chờ Tào Cấp trở về, mới có thể chứng thực được.



Tào Chân và Tào Phi vội vã đứng dậy:



-Tạ ơn phụ thân (thúc phụ) ưu ái.



Chỉ có Tào Bằng là không có phản ứng gì.



Hắn ngơ ngác ngồi bên bàn, đầu óc rối bời.



Ngồi ngắm mai uống rượu luận anh hùng?



Thế nào lại thành chuyện này?



Ngắm mai uống rượu luận anh hùng, chuyện này khiến Tào Bằng nhớ lại chuyện Tam Quốc diễn nghĩa hắn từng đọc ở thế kỷ hai mươi mốt. Ở thời hậu thế, có thể nói ngay cả phụ nữ và trẻ em đều biết chuyện này. Nhưng người ngắm mai, uống rượu, luận anh hùng là Tào Tháo và Lưu Bị. Thế nhưng hiện tại, Lưu Bị không ngồi ở đây, ngược lại lại đổi thành hắn và Tào Chân và Tào Phi ư?



Lưu Bị đâu mất rồi?



-A Phúc, A Phúc?



-A, Tư không…



-Ừ?



Tào Tháo đáp một tiếng, mặt trầm xuống.



Hạ Hầu Chân quay qua Tào Bằng, nháy mắt một cái. Hắn tức thì tỉnh ngộ, vội sửa lại:




Viên Thiệu hiện nay đã bình định được Công Tôn Toản, sớm muộn gì cũng đánh một trận với Tào Tháo. Tình thế đã không thể xoay chuyển nữa.



Gã hùng cứ Ký Châu, thuế ruộng lại mạnh, chiến tướng dưới trướng có quá nghìn, mưu sĩ nhiều như mây. Nói thật ra, cho dù là hiện tại, Tào Tháo vẫn có chút e ngại.



Dù sao Viên Thiệu không phải là người Viên Thuật có thể sánh bằng.



Tào Bằng nói một hồi đã chạm đúng mối suy tư trong lòng Tào Tháo.



Cũng khiến cho quyết tâm đánh một trận với Viên Thiệu của Tào Tháo tăng lên.



Tào Chân chợt hỏi:



-Lưu Cảnh Thăng ở Kinh Châu là một trong bát tuấn, uy chấn cả cửu châu thì sao?



Tào Bằng gãi gãi đầu, cười nhạt:



-Lưu Cảnh Thăng chỉ là chó trông nhà, không đáng nói đến. Nếu hắn vong mạng, tất thúc phụ sẽ có được Kinh Châu.



Tào Tháo ngẩn ra, bỗng dưng cười phá lên.



-Chỉ là chó trông nhà…A Phúc, nếu Lưu Cảnh Thăng mà nghe ngươi nói thế chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Không biết chừng hắn còn tìm ngươi gây chuyện đấy.



Tào Bằng cũng cười:



-Tốt, cứ để hắn tới đi.



-Ách.



Tào Tháo cười khanh khách.



Nếu đã là chó trông nhà thì làm sao có thể rời khỏi nhà đây? Nếu Lưu Cảnh Thăng đã có lá gan này thì hà tất hôm nay còn phải co đầu rút cổ ở Kinh Tương? Phải biết rằng khi xưa lúc thảo phạt Đổng Trác, Lưu Biểu đã đứng vững vàng ở Kinh Châu. Lúc đó, Tào Tháo thậm chí còn chưa có một chỗ dung thân. Thế còn hiện tại thì sao? Tào Tháo hùng bá Duyện châu và Dự châu, trấn thủ Quan Trung, bình định Từ Châu, chiếm cứ hơn phân nửa Thanh Châu. Lưu Biểu vẫn chỉ như trước, giữ độc Kinh Châu mà thôi.



Chó giữ nhà quả là hình ảnh xác đáng a!



Gương mặt Tào Tháo lộ vẻ châm biếm.



Tào Chân nghĩ một chút, chợt hỏi:



-Còn một người huyết khí cường thịnh, đứng đầu Giang Đông, Tôn Sách thì sao?



Tào Bằng vuốt chóp mũi:



-Tôn Bá Phù dũng mãnh, có ba quân nhưng cương quá lại dễ phá, tất chết không tử tế được. Là một hào kiệt nhưng không phải là anh hùng.



-Vậy thế nào mới là anh hùng?



-Người là anh hùng phải có ý chí lớn, có cơ mưu, phải đoán được thiên cơ ẩn chứa trong vũ trụ, có thể nhập vào xuất ra khí thế của đất trời này. Ta xem đương thời ngoài tư không ra không có người thứ hai.



Nghe được câu nói này, Tào Tháo vốn cần phải thoải mái.



Thế nhưng y lại không tươi cười, mà trầm mặc không nói gì. Lúc này, mưa to rất to, sấm chợt nổ rền vang. Một tia sét chợt xé tan trời cao, chiếu cả khu vườn sáng nhòa…



-Lưu Huyền Đức thì thế nào?



-A?



Tào Tháo ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:



-A Phúc, ngươi cho Lưu Bị có thể là anh hùng không?



Tào Bằng không khỏi trầm mặc!



-Lưu Bị như con chó chết chủ, chỉ cần một nhúm tinh binh là có thể tiêu diệt được. Phụ thân, cần gì phải canh cánh suy nghĩ về Lưu Bị như vậy?



Tào Phi mở miệng nói, thế nhưng Tào Tháo không hề để ý tới.



Một lúc lâu sau, Tào Bằng nhẹ giọng nói:



-Nếu không giết Lưu Bị, người này tất thành đại họa.



-Ngươi nói thử xem.



-Mặc dù hiện hắn như con chó chết chủ, nhưng ý chí vẫn còn. Mặc dù trăm trận trăm bại nhưng không hề nản lòng, đủ biết bản tính cứng cỏi. Khi ta còn nhỏ, vị phương sĩ dạy chữ cho ta từng nói: Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long (Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng). Lưu Bị hôm nay nhìn thì tưởng phù du trong hồ, nhìn thì yếu, thật ra không phải. Nếu gặp được phong vân, rất có thể gã sẽ hóa rồng mà bay lên. Tốt nhất trước khi gã gặp được phong vân, thúc phụ nên diệt trừ đi.



-Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng!



Tào Tháo đứng dậy, chắp tay tựa vào lan can.