Tào Tặc

Chương 261 : Uống rượu ngắm hoa mai (2)

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


-A Phúc, ngươi có nói quá…



Tào Chân nói khẽ với Tào Bằng nhưng hắn lắc đầu:



-Đại ca, rồi ngươi xem. Nếu như không diệt trừ Lưu Bị, sớm muộn gã cũng trở thành địch thủ lớn nhất của thúc phụ.



-Gọi Tử Hòa tới đây.



Tào Tháo chợt nói, khiến Tào Chân và Tào Phi không khỏi ngẩn ra.



Tử Hòa hay chính là Tào Thuần, hiện là chủ tướng của Hổ Báo kỵ.



Tào Tháo giờ lại tìm gã đến chẳng lẽ là…Mọi người không nói tiếng nào, Hạ Hầu Chân cũng lặng im chỉ lặng lẽ châm rượu cho bọn họ. Khoảng chừng một nén nhang, Tào Thuần đội mưa vội vã đi tới.



-Lập tức dẫn Hổ Báo kỵ truy kích Lưu Bị. Bất luận sống chết, chỉ cần nhìn thấy gã, lập tức giết.



-Tuân lệnh!



Tào Thuần tuy không hiểu rõ lý do vì sao Tào Tháo lại lệnh cho Hổ Báo kỵ truy sát Lưu Bị nhưng quân lệnh như sơn, Tào Thuần tuyệt không cần hỏi nguyên nhân.



-Tử Đan, ngươi cũng ra quân luôn.



Tào Chân nghe thấy thế đứng bật dậy, chắp tay tuân lệnh.



Tào Bằng nói một hồi cuối cùng có thể khiến Tào Tháo kiên quyết giết chết Lưu Bị. Nếu như nói trước đây y còn chút ít do dự, như vậy một câu "Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng" của Tào Bằng khiến cảm giác thấy mối nguy hiểm trong lòng Tào Tháo chợt tăng mạnh.



Nuôi hổ ắt có họa!



-A Phúc, trận đánh ở Từ Châu ngươi đã lập đại công.



Nhưng ta không phong thưởng, ngươi có oán hận không?



-Không oán!



-Có thật không?



Tào Bằng ra sức gật đầu:



-Điệt nhi công tư bất phân, khiến cả nhà Lã Bố chạy thoát, vốn đây là tội mất đầu. Thúc phụ chưa từng hỏi tội ta, còn phong ta chức kỵ đô úy. Điệt nhi cảm kích còn không hết. Có công ắt có thưởng, có tội ắt phải phạt. Đó là lẽ thường. Ta muốn nói thúc phụ đã thưởng không phạt, quả thực có phần bất công.



Hạ Hầu Chân liên tục nháy mắt, nào có người nào lại như vậy?



Xưa nay mới nghe chuyện tranh công đòi thưởng, nào có người nào tự xin chịu phạt đâu?



Tào Phi kinh ngạc nhìn Tào Bằng, chợt cảm thấy tôn kính hắn.



Tào Tháo vỗ vỗ vai Tào Bằng.



-A Phúc, nói cho cùng có công ắt có thưởng, có tội ắt phải phạt. Đây đúng là lẽ thường. Thật ra, ta đã từng phạt ngươi, chỉ là ngươi không biết mà thôi. Vốn dĩ, ta định phong cho ngươi chứng nông đô úy Quảng Lăng, nhưng vì chuyện đó ta đã đổi ý, phong cho ngươi một chức chỉ có hư danh. Ngươi khá lắm! A Phúc, nếu dưới trước ta thực sự có được mấy người khá như ngươi, thì mối lo thiên hạ há còn phải nghĩ sao?



Dông tố tới cũng nhanh đi cũng nhanh.



Trong chớp mắt, mây tan ra, sắc trời trong xanh.



Tảng đá đè nặng trong lòng Tào Bằng cuối cùng cũng được hạ xuống.



Kể từ khi trận chiến Từ Châu kết thúc, Tào Tháo không hề nói gì, khiến Tào Bằng càng thêm thấp thỏm.



Nhưng hiện tại, Tào Tháo không hề trách hắn.




-A, Thương Thư có vẻ rất thích ngươi a.



Hài tử này tên là Thương Thư ư?



Đây không phải là tên của Tào Xung vang danh cho đến tận thời hậu thế sao? Tào Bằng có chút xấu hổ nhìn Tào Tháo, không biết nên giải thích thế nào.



Mỹ phụ nhân cười nói:



-Thương Thư vốn không hay thân thiết với người khác, ngoài Tư Không ra, chỉ có ta và Chân là tương đối thân được với nó. Ngay đến mấy vị huynh trưởng của nó, nó cũng không thân thiết lắm, thật không ngờ lại hợp với công tử đến thế. Tướng quân, vị công tử này là ai thế?



Tào Bằng nhận ra mỹ phụ nhân này chính là nữ nhân ngồi trong xe bên ngoài phủ Hổ Bôn lúc trước.



Nhưng rõ ràng mỹ phụ nhân không nhận ra hắn là ai.



Tào Bằng vội vàng nói:



-Ty chức là Tào Bằng.



-A, ngươi chính là Tào Bằng, người đánh Trương Phi, còn cướp ngựa cưỡi của gã sao?



Ai, là kẻ nào dám ở trước mặt phu nhân làm ô danh của ta như thế? Sao dám nói ta như loài thổ phỉ, ác bá thế chứ? Cái gì là cướp ngựa cưỡi của Trương Phi?



Ta van ngươi nói rõ ràng đấy là chiến lợi phẩm có được hay không hả?!



Hắn ngẩng đầu nhìn, chợt thấy Hạ Hầu Chân đi phía sau Hoàn phu nhân đang bưng miệng cười trộm.



Tào Bằng nhất thời minh bạch.



-Phu nhân, không phải là cướp, đó là chiến lợi phẩm.



Tào Tháo thấy dáng điệu xấu hổ của Tào Bằng, nhịn không được cười ha hả.



Y ngồi xổm xuống, vươnt ay:



-Thương Thư, lại đây.



Tào Xung nhìn Tào Bằng một chút, lại nhìn Tào Tháo. Ngón tay đặt trong miệng, tròng mắt đảo tròn quanh. Một lát sau, thằng bé lảo đảo đi về phía Tào Tháo, gọi không rõ tiếng:



-A cha…



Tào Tháo thấy thế lại cười to sảng khoái.



-Được rồi, nghe nói võ nghệ của ngươi không tồi?



-A, cũng tàm tạm ạ.



-Chỉ tàm tạm thôi sao?



Tào Tháo cười nói:



-Nghe Quân Minh nói võ nghệ của ngươi không tầm thường, hơn nữa thủ hạ còn có một viên đại tướng có thể đánh ngang ngửa với Trương Phi.



-A, thúc phụ muốn nói đến Cam Ninh sao?



Tào Tháo cười ha ha, nói:



-Xem ra Quân Minh nói không sai. Đúng, ngươi đã có một thân hảo võ nghệ, cũng đến lúc tặng ngươi một món lễ vật rồi.