Tào Tặc

Chương 266 : Cát Tiên Ông

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Huynh đệ đồng môn?



Ta ngất mất! Ta đã bái sư khi nào chứ? Từ khi nào ta lại có một vị sư huynh đệ đồng môn thế này? Rõ ràng là ăn nói xằng xiên.



Khoảng thời gian này, Tào Bằng thật ra đã trở nên điềm đạm và thận trọng hơn rất nhiều.



Trong lòng hắn tuy thấy kỳ quái, nhưng ngoài mặt lại không tỏ thái độ gì.



-Người kia trông như thế nào?



-Hình như là thuật sĩ vân du bốn phương.



-Thuật sĩ?



Tào Bằng lại càng hồ đồ hơn!



Khổng Tử không nói về "Quái, lực, loạn, thần" (Quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần) không phải vì ông ta không tin vào những điều đó. Trong Luận ngữ, ông từng nói "Thiên đạo xa, nhân đạo di", ý là nói thần tiên ở quá xa phàm nhân, chính vì thế không cần nhắc tới, bàn luận về bọn họ, nói ra chẳng qua là ông ta vốn cũng không tôn kính gì thần tiên trên trời cho lắm.



Tào Bằng sau khi tái sinh, lòng lại thầm tôn sùng chuyện Quái lực loạn thần này.



Ngẩng đầu ba thước có thần đang nhìn, chính là những gì con người đang làm, thần tiên trên trời đều đang quan sát, vì thế sao hắn dám nói xằng nói bậy đây? Nhưng đối với thuật sĩ vân du bốn phương này Tào Bằng từ xưa đến nay lại chưa từng có hảo cảm. Trong mắt hắn, cái gọi là thuật sĩ tha phương chính là bọn bịp bợm trên giang hồ, chính vì thế, vừa nghe Quách Hoàn giải thích, hắn lại càng thêm phản cảm hơn. Không biết chừng là kẻ lừa đảo ở nơi nào đó tới đây muốn tìm cách làm thân với ta thì sao? Rất có thể là như vậy.



Đêm hãy còn dài, vẫn còn nhiều chuyện có thể xảy ra.



Sao không đùa giỡn với kẻ lừa đảo kia một chút nhỉ?



Tào Bằng nghĩ đến đây, khóe miệng khẽ nhếch lên cười lạnh.



-Mời vào!



Ta thật muốn xem thử là kẻ khốn khiếp nào dám giả mạo sư huynh đệ của ta.



Chỉ chốc lát sau, một tên Phi Mạo binh dẫn theo một nam tử tuổi chừng hơn ba mươi tuổi đi vào phòng.



Chỉ thấy trang phục của người này gồm hai màu đen và trắng, tay áo phấp phới, bay bay, thoáng vẻ tiên phong đạo cốt.



Tào Bằng tuy không biết đối phương nhưng nhìn từ khí chất thì vẫn có thể biết được người này có cái thần vận phi phàm, thoát tục, lại thanh bạch.



Hầu hết kẻ lừa đảo đều ra vẻ tiên phong đạo cốt.



Nhưng bề ngoài có thể giả bộ, thần vận lại khó có thể bắt chước được.



Tào Bằng tự nhận nhãn lực của bản thân không kém. Hắn cho rằng nam tử đứng trước mặt dường như không giống bọn giang hồ bịp bợm.



Những vấn đề là hắn chưa thực sự bái sư, sao đã có sư huynh đệ được?



Vì thế, Tào Bằng không mở lời, chỉ khoanh tay đứng đó, lẳng lặng nhìn người đang tới. Hắn muốn tìm hiểu xem vị sư huynh đệ này rốt cuộc là người nào.



Không đợi hắn mở miệng hỏi, người tới đã chắp tay thi lễ.



-Lang Gia Cát Huyền ra mắt sư đệ.



Cát Huyền?



Cái tên này rất quen thuộc!



Chẳng phải đó là một danh nhân trong lịch sử sao?



Chỉ có điều hai chữ sư đệ này từ đâu mà có đây?



Nhìn bộ dáng của đối phương, Tào Bằng quả thật không hiểu được Cát Huyền rốt cuộc là thần thánh phương nào?




Tào Bằng cung kính, tiến lên nhận lấy bao bố.



Nhưng hắn không mở ra xem ngay, mà hỏi lại:



-Sư huynh, lão sư có khỏe không?



-Lão sư hiện đang tu hành ngày càng thâm hậu, không biết khi nào sẽ tu thành tiên đạo, thật khiến người ta ghen tỵ.



Tiên đạo ư?



Còn nói nữa, chắc đây sẽ biến thành tiểu thuyết tiên hiệp mất.



Tào Bằng lại hỏi:



-Vậy sau này sư huynh có tính toán gì không? Lại trở về núi tu hành sao?



-Ồ, lần này ta phụng mệnh rời núi đi chu du thiên hạ, tìm kiếm tiên duyên, thể ngộ đạo pháp. Nếu không phải tìm sư đệ, có khi ta đã đi nơi khác rồi. Giờ đã hoàn thành công việc lão sư giao phó, cũng coi như ta đã xong một việc. Sư đệ đừng ngại xem thử Bạch Hổ Thất Biến kia. Nếu có gì không hiểu, ta có thể giải thích cho. Rồi sau đó, trước mắt ta sẽ đến Quan Trung, tiếp nữa có lẽ sẽ đến Tây Xuyên.



Chủ ý của Tào Bằng vốn là muốn giữ Cát Huyền ở lại.



Quyền cước mạnh mẽ như thế, nếu có thể giữ người này lại bên người cũng có thể tăng thêm vài phần an toàn cho bản thân hắn.



Hắn đã mất đi Triệu Vân, nếu có thể lưu lại Cát Huyền cũng không tôi. Nhìn tình hình hiện tại thì xem ra Cát Huyền cũng không lưu luyến gì trần thế, mặc dù là cưỡng ép y ở lại, e rằng cũng không thể được. Thôi, tất cả cũng là duyên phận. Tương lai sau này, mình có một vị sư huynh tu tiên thế này cũng là một chuyện đáng để ca tụng rồi.



Nghĩ đến đây, Tào Bằng liền bình tĩnh lại.



Hắn mở bao bố ra, nhìn thấy bên trong có một quyển sách nhỏ, còn có một phong thư.



Thư nói đại khái rằng: "A Phúc, một năm ở chung ở trấn Trung Dương, cũng coi như là duyên phận của ngươi và ta.



Ta dù rời đi nhưng lòng vẫn vướng bận. Thân thể ngươi không khỏe, cần phải điều dưỡng nhiều. Nhưng nhất thời, ta không tìm thấy công pháp thích hợp cho ngươi, nên mới kéo dài đến giờ. Bạch Hổ Thất Biến này là phương pháp cường thân ta lọc ra từ trong Bạch Hổ Thất Biến kinh, rất thích hợp với thân thể ngươi. Hy vọng ngươi sẽ chăm chỉ tu luyện, tương lai biết đâu chúng ta còn có ngày gặp lại. Ngươi nhất định phải bảo trọng." xem tại TruyenFull.vn



Trong thư của Tả Từ đầy tình cảm yêu thương mãnh liệt.



Tào Bằng tuy chưa từng gặp qua người này nhưng cũng có thể cảm nhận được Tả Từ quả thật vô cùng yêu thương Tào Bằng (là Tào Bằng trước khi tái sinh).



Trầm mặc hồi lâu, hắn khẽ thở dài.



-Sự yêu thương của ân sư, đời này Bằng khó báo đáp nổi!



Cũng trong giờ khắc này, Tào Bằng đã thừa nhận tình cảm sư đồ của Tả Từ!



Sau khi Cát Huyền giảng giải cho Tào Bằng toàn bộ Bạch Hổ Thất Biến, cũng đã gần đến giờ dần.



Cát Huyền không có ý định tiếp tục ở lại, vì thế liền cáo từ Tào Bằng, phiêu nhiên rời đi. Rời khỏi quan dịch, Cát Huyền liền đi theo hướng riêng. Phía trước chính là bến Dĩnh Thủy. Y đi lên đò, đứng trên mũi tàu, một nghi vấn không thể cởi bỏ cứ quẩn quanh trong đầu y.



Xem tướng mạo A Phúc rõ ràng là người sớm phải quy thiên.



Nhưng số mệnh của hắn lại có vẻ vô cùng dài, thậm chí còn rất thịnh vượng nữa.



Từng nghe người nói trên đời này có phương pháp đoạt xá. Liệu có phải là có kẻ nào đó đại thần thông cướp đi thân thể của A Phúc hay không?



Vừa đúng lại vừa không đúng, bởi nếu như thế, sao hắn lại có thể nhớ rõ mọi chuyện đã xảy ra?



Chuyện này quả có chút cổ quái.



Liệu ta có nên lưu lại, quan sát hắn thêm chút nữa?



Cát Huyền nghĩ đến đây, liền gãi gãi đầu, vẻ mặt khó xử.