Tào Tặc

Chương 278 : Đi nhận chức

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Tào Chân, Hứa Nghi và Điển Mãn ngồi trong thư phòng.



Ba người đều mặc đồ trắng đầu quấn khăn trắng, vẻ mặt trang nghiêm. Hồ Chiêu nhíu mày lẳng lặng ngồi bên cạnh, không nói một lời.



Bầu không khí trong thư phòng trầm lắng khiến người ta muốn nghẹt thở.



Khi Tào Bằng đi vào thì ba người Tào Chân đồng thời đứng dậy.



- Đại ca, nhị ca, tam ca? Sao ba người các ngươi lại tới đây?



Trong lòng Tào Bằng có dự cảm không lành, nhẹ giọng hỏi.



Ba người Tào Chân đều mặc đồ tang.



Nhưng Tào Bằng không biết họ đang để tang ai.



Hồ Chiêu đứng lên:



- Ba vị tướng quân, các ngươi hãy nói chuyện đi, ta ra ngoài trước.



- Đa tạ Khổng Minh tiên sinh.



Tào Chân hướng về Hồ Chiêu thi lễ. Hồ Chiêu chỉ gật đầu cất bước đi ra ngoài thư phòng. Khi Hồ Chiêu đi ngang qua người Tào Bằng, trong tích tắc chỉ thở dài một tiếng khẽ. Một tiếng thở dài mà đã khiến tâm can Tào Bằng trùng xuống, linh tính không may càng mạnh mẽ.



- Ba vị ca ca, các người đều…



Hồ Chiêu đi ra thư phòng, Tào Bằng cố gắng cười hỏi.



Nhưng không đợi hắn nói xong thì Tào Chân đã khẽ nói:



- A Phúc, lão tứ đi rồi.



- Hả?



- Công Tá đi rồi!



Công Tá chính là tên chữ của Chu Tán. Trong thoáng chốc, Tào Bằng không thể phản ứng nhiều, trân trân nhìn ba người Tào Chân.



- Đại ca nói…



- A Phúc, đầu tháng, bắc bộ úy Công Tá bị người ta đầu độc chết.



Bên tai chỉ có tiếng ù ù, Tào Bằng như trong mộng. Lần này hắn đã nghe rõ. Chu Tán đã chết! Nói thật, quan hệ của Tào Bằng và Chu Tán không thân bằng với ba người Tào Chân, Điển Mãn, Hứa Nghi, cũng không thể thân bằng Vương Mãi và Đặng Phạm. Nhưng mà đã cùng khấu đầu, thì một đời làm huynh đệ. Tính cách Chu Tán điềm tĩnh, hơn nữa còn rất thân thiện. Tuy nói rằng Tào Bằng tiếp xúc không nhiều nhưng mà hắn với Tào Bằng cực kỳ thân cận.



Chu Tán làm sao mà chết chứ?



- Đại ca, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?



Có lẽ từng trải qua nhiều chuyện nên Tào Bằng ổn định tinh thần rất nhanh.



Hắn run giọng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Tào Chân.



- Ta cũng không rõ lắm. Công Tá bị giết hại rất đột ngột. Theo như tôi tớ trong phủ nói, hôm đó rất bình thường, không có việc khác biệt. Sau khi về nhà ăn cơm chiều, cùng điệt nhi chơi đùa một lát thì hắn về phòng khách đọc công văn án độc. Chợt nghe tiếng hắn gọi, khi người nhà chạy đến thì Công Tá đã…



Theo như kiểm tra thì Công Tác bị trúng độc chết.



Nhưng mà cho tới bây giờ vẫn chưa biết tung tích hung thủ.



Bị người giết bằng thuốc độc? Hai tay Tào Bằng bưng mặt, nhẹ nhàng chà xát, nửa ngày không nói lời nào.



- Chủ công đã bãi chức Lạc Dương Lệnh, cũng cách chức Nguyên Nhượng tướng quân.



Bây giờ Viên Thiệu tập trung lực lượng ở Hà Bắc, chằm chằm như hổ đói. Sự tình ở Lạc Dương khiến cho chủ công vô cùng lo lắng. Vì vậy chủ công đã lệnh cho Trình Trọng Đức làm Hà Nam Doãn, còn Trần Đàn làm Lạc Dương Lệnh, hạ lệnh phải điều tra rõ án, cũng lệnh cho Trần Đàn phải mau chóng tìm ra hung thủ, dẹp yên nỗi hoang mang.
Tào Bằng mỉm cười, chắp tay vái mọi người trên lưng ngựa, sau đó quay đầu ngựa quất roi rời đi.



Hạ Hầu Lan đi theo sau Tào Bằng, phóng như tên bắn.



Tại chân núi, Tào Bằng tụ họp với đám người Tào Chân đang chờ.



Đường núi gồ ghề khúc khuỷu, đoàn người vừa đi vừa nói chuyện.



- Tứ ca đang yên lành, sao lại bị đầu độc?



- Việc này khó mà hiểu rõ được. Ta đã hỏi qua em dâu. Sau khi Công Tá đến nhận chức thì chưa đắc tội với người nào, làm việc hết sức cẩn thận. Trong thành Lạc Dương không có kẻ thù nào. Thậm chí Thái Năng không hề trách cứ lỗi nào, còn không ngừng khen ngợi. Ta cũng biết trong lời hắn nói có chút cường điệu, nhưng cũng chứng minh là Công Tá quả thực không hề có kẻ thù.



Thái Năng chính là vị Lạc Dương Lệnh xui xẻo tiền nhiệm.



- Vậy chị dâu và Thái huyện lệnh có nói tứ ca gần đây có chỗ nào bất thường không?



- Không hề. A, Thái Năng thật ra có nói, trước khi Công Tá hạ lệnh phong tỏa đường sông đã nói là muốn tìm kiếm thi thể nào đó. Kết quả là không tìm được gì. Thái Năng cũng vì chuyện này mà có chút không vừa lòng với Công Tá, nói là hắn lãng phí tiền của.



Tào Bằng chợt hiểu rõ. Có thể nói rằng chuyện này có liên quan tới vụ án mạng mà Tào Bằng gặp trước kia.



Tào Bằng không để tâm chuyện này trong lòng. Hắn nghĩ là việc phá án của Chu Tán sẽ không có gì khó.



Chỉ cần nhìn thấy thi thể thì tự nhiên có thể biết được đầu mối.



Thế nhưng…



Tào Bằng loáng thoáng có một cảm giác, việc Chu Tán chết rất có khả năng là liên quan đến vụ án kia.



Bất giác thì đoàn người đã đi ra khỏi núi Lục Hồn.



Trời đã về đêm nhưng Tào Bằng không muốn mất thời gian nghỉ lại. Vì thế mọi người bàn bạc, quyết định sẽ chạy suốt đêm, thẳng đến Lạc Dương.



Cứ như vậy, đi một ngày một đêm.



Tại một đường rẽ, ba người Tào Chân nói lời từ biệt với Tào Bằng.



Tào Chân là Hổ Báo Kỵ, còn Điển Mãn và Hứa Nghi đều là Hổ Bí lang tướng. Ba người vẫn còn chức trách, không thể đi cùng Tào Bằng.



- A Phúc, tới Lạc Dương, nếu có chuyện gì thì phái người báo một tiếng.



Tào Bằng nói:



- Sau khi đến Lạc Dương thì không thể không có chuyện gì. Các người trở về thì hãy nhớ qua phủ của ta, bảo Cam Ninh và Hác Chiêu mang theo ba trăm Hắc Mạo đến. Được rồi, nhớ hãy gặp Hám tiên sinh. Nói không chừng ta sẽ cần họ trợ giúp.



- Việc này dễ.



Tào Chân lập tức trả lời. Sau đó bốn người nói lời tạm biệt, nước mắt tuôn trào.



Sau khi ba người Tào Chân đi khỏi, Tào Bằng tĩnh tâm một chút. Hắn ngồi trên ngựa hít một hơi sâu, xoay người nhìn lại mọi người.



- Ở trên núi ba tháng, thanh đạm tới mức chim cũng không bay tới được. Đi, chúng ta đi Lạc Dương, thỉnh giáo xem ở Lạc Dương có gì.



Tào Bằng quất dây cương, con Chiếu Dạ Bạch hí một hồi dài rồi chạy như bay.



Bọn người Hạ Hầu Lan nhìn nhau, vội vàng thúc ngựa đuổi theo.



- Công tử, chờ chúng tôi!



Bộ Loan và Quách Hoàn hô to.



Xa xa vọng lại tiếng cười Tào Bằng.