Tào Tặc

Chương 283 : Tuyết Liên, Tuyết Liên!

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Tiếng sấm sét đùng đoàng, mưa to tầm tã.



Bầu trời mờ mịt chợt bị màn mưa bao phủ, mưa to trút xuống.



Nhạc Quan cười dịu dàng, nâng chén rượu lên:



-Đêm đẹp thế này, ni đã chuẩn bị rượu nhạt, được Trần Tuy Dương và Tào bắc bộ tới đây, thật vô cùng cảm kích. Hai vị lão gia đến Tuy Dương nhậm chức, ni vẫn chưa được tiếp đón. Hôm nay thiết bữa rượu nhạt coi như được đón tiếp hai vị lão gia, xin các vị sau này chiếu cố nhiều hơn nữa.



-Đúng vậy, xin hai vị lão gia quan tâm hơn.



Đám người Tô Uy, Huyền Thạc, Chúc Đạo đều đứng dậy kính rượu.



Trần Quần cười không nói gì, nâng chén uống một hơi cạn sạch.



Tào Bằng theo Trần Quần, cùng uống cạn một hơi sau đó ngồi xuống bên cạnh.



Mắt thấy mọi người chén chú chén anh, chuyện trò rôm rả, hắn lại trầm ngâm không nói gì. Phải nói rằng, Nhạc Quan là cao thủ điều tiết bầu không khí, hơn nữa ăn nói rất tài tình, cách nói siêu phàm, chu toàn với mọi người, khiến cho tất cả mọi người đều cực kỳ thoải mái. Thỉnh thoảng nàng thốt ra vài câu nói hay làm mọi người cười ha ha. Trần Quần hình như cũng dần dần cởi mở, thể hiện khí khải hào hiệp, tay bưng đồng tước, ai đến cũng không từ chối.



-Tào bắc bộ, sao không nói lời nào?



Nhạc Quan đi lướt tới bên cạnh Tào Bằng, nghiêng người rót đầy một chén cho Tào Bằng.



Xuyên qua khe hở trên áo, ẩn hiện có thể thấy được bộ ngực đẫy đà. Nàng ngồi xuống cạnh Tào Bằng, đôi mắt quyến rũ, nhẹ giọng nói:



-Nghe nói Tào bắc bộ lại có tác phẩm xuất sắc, ni đã từng được đọc. Công tử thanh cao, ni rất kính trọng. Chỉ là có một câu, ni không đồng ý lắm.



Trần Quần mặt đỏ bừng, nghe thế liền cười nói:



-Nhạc am chủ không đồng ý câu nào?



Phải biết rằng, Tào Bằng hiện giờ cũng có chút danh tiếng, ngay cả bọn Khổng Dung cũng vô cùng tôn sùng tài văn chương của hắn.



Nhạc Quan lại nói thẳng, muốn chỉ ra điểm sai, Trần Quần đương nhiên rất hứng thú. Không chỉ Trần Quần, mà mọi người đều chú ý tới, đổ dồn ánh mắt về phía họ.



-Đoạn cuối bài văn của Công tử nói tình yêu của hoa cúc, nghe rất mới mẻ.



Thế nhưng Công tử trước đây vừa làm "Cúc hoa ổ lý cúc hoa am / Cúc Hoa am có Cúc Hoa tiên.. Mới có mấy ngày ngắn ngủi, công tử đã quên mất tiểu ni này rồi, tiểu ni sao có thể sống vui vẻ được? Bắc bộ đại nhân, vì câu nói của ngài, ni phạt ngài ba chén rượu, thế nào?



Lẽ nào bảo ta viết, tình yêu của hoa cúc, nghe mới mẻ từ sau khi hoa cúc tàn?



Tuy nhiên, Tào Bằng cũng biết, Nhạc Quan có ý trêu đùa nhiều hơn nên cũng không chối từ, nâng chén uống cạn.



-Nhạc am chủ nói đúng, Tào Bằng chịu phạt.



-Tào bắc bộ, lúc trước còn gọi là Cúc Hoa tiên, giờ lại biến thành Nhạc am chủ. Ni rất buồn, còn muốn phạt ngài thêm ba chén nữa.


Trần Quần lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, vỗ tay tán thưởng.



Nhạc Quan đứng dậy, cười tươi rói cảm ơn đám đông, rồi sau đó kính rượu từng người. Khi tới trước mặt Trần Quần, Trần Quần đột nhiên nói:



-Màn múa của Nhạc am chủ rất tráng lệ, vô cùng động lòng người. Có điều cảm giác như điệu múa của Nhạc am chủ mang dáng dấp trong cung, chẳng lẽ đã từng học qua trong cung?



Những lời của y cũng không có ý gì.



Mấy năm nay, chiến loạn không ngừng, triều đình rối ren bất ổn.



Chưa đến mười năm đã diễn ra hai lần dời đô. Năm đó vũ cơ trong cung lưu lạc dân gian nhiều vô số, cho nên Nhạc Quan dù từng là cung nữ, cũng không có gì kỳ lạ.



Vậy mà, Nhạc Quan hơi biến sắc, cười nói:



-Trần Tuy Dương nói giỡn, ni đâu có phúc khí này?



Dứt lời, nàng liền lui ra khỏi tòa thuỷ tạ để thay xiêm y.



Còn Tào Bằng giờ phút này đã không được tập trung tư tưởng nữa.



-A Phúc, hết mưa rồi, chi bằng chúng ta trở về đi.



Trần Quần đột nhiên mở lời.



Tào Bằng ngẩn ra, lập tức giả bộ say rượu:



-Đại huynh, ta hình như hơi say rồi. Trời đã tối muộn, đường xá lại không dễ đi lắm, chi bằng tối nay, chúng ta hãy tá túc trong am, huynh thấy thế nào?



Trần Quần nghe thấy, không khỏi ngạc nhiên.



Liếc nhìn Tào Bằng, chỉ thấy Tào Bằng trừng mắt với y.



Y chợt hiểu ra, cười trộm nói:



-Còn nói ngươi không có quan hệ với Cúc Hoa tiên, đã muốn ngủ lại trong am lại còn… Được rồi, ca ca sẽ giúp ngươi một lần, tuy nhiên sau này vẫn cần cao lương mỹ vị đền bù đấy.



Ách!



Tên này lại hiểu lầm...



Chỉ là Tào Bằng không tiện nói rõ với y, đành gượng cười gật đầu.



Tuyết Liên nói, nàng biết nguyên nhân cái chết của Chu Tán. Là thật sự biết hay có rắp tâm khác? Điều này phải đợi ban đêm sau khi gặp Tuyết Liên mới biết được. Hắn nheo mắt lại, đảo qua đám đông trong tòa thủy tạ, trong lòng âm thầm tính toán.



Trong số những người này, ai mới là hung thủ đây?