Tào Tặc

Chương 284 : Tuyết Liên, Tuyết Liên!

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Bữa yến tiệc vừa kết thúc, phong ba lại nổi lên.



Hóa ra, ngay khi Nhạc quan thay y phục, Xích Trung không kìm nổi cơn kích động đã lặng lẽ rời khỏi Thủy Tạ, âm thầm rình coi.



Thật không ngờ Chúc Đạo đang tiểu tiện ở sau Thủy Tạ, bắt được hành động của gã.



Hai người vốn đã không ưa nhau, kết quả là Chúc Đạo xông lên bắt được Xích Trung. Xích Trung thẹn quá hóa giận, quay ra đánh nhau với Chúc Đạo.



Khi hai người còn ở Bá Trọng, đã hiểu nhau quá rõ.



Chính vì thế, hai người vừa đánh nhau, tức thì mọi người đều đi ra khỏi Thủy Tạ xem cảnh hay.



Nhạc Quan giận dữ, đứng bên trong cửa viện, không nói nổi một lời nào. Xích Trung như kẻ điên, liều mạng với Chúc Đạo. Còn Chúc Đạo lại có phần thảm hại, liên tục dịch người tránh đòn. Tuy nói hai người hiểu rõ nhau, nhưng khi Xích Trung nổi điên, Chúc Đạo cũng khó chống nổi, liên tục phải lùi lại phía sau.



Chỉ thấy kiếm quang chớp sáng, tiếng quát lớn liên tục vang lên.



Trần Quần đứng trước cửa Thủy Tạ, mặt mày u ám, chỉ nhìn hai người kia, không nói gì.



-Lão Chúc, Bá Dư, mau dừng tay.



Huyền Thạc lớn tiếng la lên, nhưng hai người kia dường như chẳng nghe thấy gì.



-Trần huyện lệnh, nên làm thế nào bây giờ?



-Cứ để cho bọn họ đánh, xem người nào sẽ đứng vững cuối cùng.



Trần Quần lớn tiếng quát, khiến mọi người tức thì biến sắc. Bọn họ quên mất rằng Trần Quần là Tuy Dương lệnh, còn là Hà Nam doãn cực kỳ bản lĩnh, lại cứng rắn, mạnh mẽ. Nếu lúc này xảy ra tai nạn chết người, nhất định y sẽ không bỏ qua, không kẻ nào có thể thoát thân nổi.



Nhạc Quan cũng nóng giận, vội vàng chạy tới ngăn cản.



Lúc này, Xích Trung cũng tỉnh táo lại, vô cùng xấu hổ, không nói lời nào liền nghênh ngang bỏ đi.



Chúc Đạo hừ hừ hai tiếng nhưng vẫn chưa nói gì. Đôi mắt của Nhạc Quan đỏ hoe, dường như nàng bị ủy khuất rất lớn vậy. Nàng tiến lên xin lỗi đám Trần Quần.



Bên ngoài Thủy Tạ, trời lại nổi mưa…



Tào Bằng nằm trên giường, dường như đang ngủ.



Trần Quần cười khổ, nói:



-Nhạc am chủ, xem ra tối nay phải quấy quả am chủ một phen rồi. Hữu Học say rượu, thật không thể đi được, không biết nơi này còn phòng trống không?



Nhạc Quan nói:



-Tiền đường có ba gian sương phòng, chính là nơi nghỉ ngơi của các cư sĩ ghé qua. Chỉ có điều, nơi đó hơi đơn sơ, nếu Trần Tuy Dương không chê thì đừng ngại cùng Tào công tử nghỉ ngơi ở đó. Dù sao, ba gian sương phòng ở tiền đường cũng khá rộng rãi.



-Vậy phiền am chủ!



Trần Quần chắp tay cảm tạ, rồi quay qua đỡ Tào Bằng sang sương phòng.



-Tô Công, còn một chuyện này phải nhờ đến ngươi một chuyến.



Tiệc hết người tan, Trần Quần gọi Tô Uy lại.



Tô Uy sợ hãi:



-Trần Tuy Dương có gì chỉ bảo?



-Ta muốn ngươi báo cho các thương nhân trang sức đứng đầu Tuy Dương, sau buổi trưa đến huyện nha bàn chuyện. Ngươi cũng biết bản quan mới đến Tuy Dương, còn chưa quen ai. Tô Công ngươi ở Tuy Dương này đã lâu, chắc chắn hiểu biết hơn bản quan. Không biết có được không?



Thương nhân trang sức ư?



Tô Uy sửng sốt, vội vàng nói:



-Tiểu dân nguyện cống hiến sức lực vì đại nhân.



Mưa rơi xuống càng lúc càng lớn. Tào Bằng chợt mở mắt.



Tiền viện hết sức lặng lẽ, khách đều đã đi cả. Tào Bằng đẩy cửa, đi ra sương phòng, lắc mình đi tới cửa phòng bên cạnh.



Hắn nâng tay, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa phòng.



-Đại huynh có đó không?



Trong phòng vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, cánh cửa phòng được mở ra.



Trần Quần kinh ngạc:



-A Phúc, ngươi làm gì vậy? Sao lại gõ cửa?



Tào Bằng lắc mình đi vào phòng, ngồi xuống.



-Huynh trưởng, ta không tới tìm huynh thì tìm ai được đây?




Các dịch đãi đều trở về, không thu hoạch được gì.



Tào Bằng ra khỏi phòng, đứng thẳng người trước cửa heien, bước thẳng đến một miệng giếng nước ở góc viện.



Cả một đêm này đã khiến hắn phải mệt mỏi. Tào Bằng tin rằng Tuyết Liên không có liên hệ gì với tên thích khách kia, nếu không nàng đã không lén lút báo với hắn.



Nhưng hiện giờ nàng đang ở đâu?



Sự mơ hồ càng lúc càng lớn lên trong lòng Tào Bằng. Hắn đi đến bên giếng nước, thả thùng gỗ xuống định lấy nước.



Đột nhiên, Tào Bằng ngây dại! Hắn ngây người nhìn tình cảnh trong giếng nước, lòng dâng lên nỗi sợ hãi không hiểu từ đâu…



Một gương mặt tái nhợt nổi lên trên mặt nước. Đôi tròng mắt đờ đẫn nhìn Tào Bằng, dường như vẫn còn thấm đẫm nước mắt. Tào Bằng chạm mắt với đôi mắt kia, chẳng khác nào như hắn đang xuyên không vậy. Thùng gỗ rơi xuống đất, nhanh chóng lăn đi.



Khuôn mặt kia chính là của Tuyết Liên.



Sáng sớm, trời mưa vẫn rả rích.



Cơn mưa nhỏ tí tách làm cả bầu không gian u ám, lòng người cũng trùng xuống. Mùa hè đã không mưa thì thôi, đã mưa là mưa không dứt. Trong cơn mưa liên miên, xương cốt con người như bị đè nén, tứ chi cứng ngắc, vô cùng khó chịu.



Vẻ mặt Tào Bằng vô cùng khó coi, thật giống như tiết trời âm u kia. Hắn đứng đó, toàn thân phát lạnh.



Tất cả những người ở cạnh hắn đều nơm nớp lo sợ.



Ngay cả là Trần Quần cũng không đến nói chuyện với hắn mà chỉ đứng từ cửa hiên xa xa nhìn.



Nhạc Quan ở trong thiện phòng khóc đến sưng cả mắt.



Trong am tự cô tịch này, Tuyết Liên là người bạn duy nhất của nàng.



Hiện giờ, người bạn đã đi rồi, Nhạc Quan hết sức khổ sở. Khi nhìn thấy thi thể của Tuyết Liên, nàng tức thì ngã lăn xuống đất, hôn mê bất tỉnh.



Tào Bằng ngồi xổm xuống, vươn tay khép lại đôi mắt trống rỗng của Tuyết Liên.



Hắn nheo mắt lại, cẩn thận kiểm tra một hồi, rồi đứng lên, chậm rãi đi lên cửa hiên.



-Thế nào?



Trần Quần hỏi.



-Trên người có vết thương, quần áo có chỗ bị rách nhưng vết thương trí mạng là ở sau đầu, dùng độn khí. Vết thương trên người nàng hẳn là do khi bị vứt xuống giếng, bị vách giếng làm trầy da. Thời gian tử vong hiện ta không thể xác định chính xác được nhưng có thể suy đoán tầm giữa giờ tuất và giờ sửu.



Đôi mắt của Tào Bằng rực lửa, hắn nghiến răng nghiến lợi.



Tuyết Liên chẳng khác nào bị người ta sát hại ngay trước mắt hắn.



Hắn biết rõ lúc ấy, hung thủ rất có khả năng đang ở ngay trong bữa tiệc rượu nhưng lại không có bất cứ sự cảnh giác nào.



Hắn đã không làm tròn bổn phận!



Đây là điển hình cho sự thất trách!



Tào Bằng cảm thấy bản thân quả thực quá sơ suất.



Hít sâu một hơi, hắn nhắm mắt lại. Một đêm không ngủ, huyệt Thái Dương dường như căng lên, đầu óc hắn cũng rối bời.



Vì sao Tuyết Liên bị giết?



Là ngẫu nhiên hay là do hung thủ cố tình?



Ngày hôm qua, khi Tuyết Liên nói chuyện với hắn, giọng nàng rất nhỏ. Thêm nữa lúc ấy đang có ca múa, ngay cả Trần Quần ở gần hắn nhất cũng không nghe thấy được. Nói cách khác, những gì Tuyết Liên nói với hắn vốn không có người nào biết được. Mà lúc ấy, tất cả mọi người đều chú ý vào vũ đạo của Nhạc Quan, có ai chú ý đến chuyện Tuyết Liên trao đổi với hắn đâu? Tào Bằng nhíu mày, chậm rãi đi xuống bậc hiên.



-A Phúc, ngươi đi đâu vậy?



-Đến xem nhà thủy tạ.



Hắn mơ hồ có cảm giác cái chết của Tuyết Liên có liên quan đến chuyện nàng nói với hắn tối hôm qua.



Trần Quần sai người phong tỏa toàn bộ Cúc Hoa am, rồi bám sát theo sau Tào Bằng đi về phía nhà thủy tạ. Hai người một trước một sau đi vào trong. Tào Bằng dừng chân, nhìn xung quanh đống hỗn độn trong nhà thủy tạ.



Điệu ca múa đêm qua như vẫn còn vang vọng bên tai, từng tiếng huyên náo vẫn còn đâu đây…



Tào Bằng chợt hỏi:



-Đại huynh, huynh có nhớ rõ vị trí của mọi người tối qua không?



Trần Quần cẩn thận nhớ lại một chút, rồi đi đến vị trí ở giữa:



-Hôm qua ta ngồi chỗ này, ngươi ở phía bên tay trái của ta. Ta nhớ rõ bên phải là Viên Huyền Thạc, phía dưới là Trương Nguyên An. Kinh Triệu Xích Bá Dư ngồi bên cạnh Trương Nguyên An, đối diện hắn chính là đồ bỏ đi Chúc Đạo kia. Trên Chúc Đạo hình như là Trương Thái, dưới hình như là Nhữ Nam Trần Bá Đạo. Đối diện Trần Bá Đạo chính là Tô Uy. Nhạc Quan ngồi phía dưới ngươi, lúc ấy ta còn trêu đùa là vị Nhạc am chủ này dường như có tình ý với ngươi…Đại khái là theo thứ tự như thế.



Trí nhớ của Trần Quần rất tốt, chỉ loáng chốc y đã liệt kê ra từng vị trí ngồi của mọi người tối hôm qua.