Tào Tặc

Chương 285 : Hắc Mạo đến

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


-Tuy nhiên sau này có chút rối loạn.



Y bổ sung thêm một câu.



-Khi múa hát, vị trí của mọi người như thế nào?



-Khi múa hát ư?



Trần Quần nhắm mắt lại, suy nghĩ.



-Trương Tử Du đánh đàn ở ngay cửa thủy tạ. Xích Trung và Tô Uy thay đổi vị trí. Lúc ấy, Nhạc am chủ ca múa, những người khác vẫn như thế. Trương Nguyên An đang nói chuyện với Chúc Đạo. Trần Bá Đạo hơi say, nên gục trên bàn. Viên Huyền Thạc thì thưởng thức màn ca múa.



-Vì sao Xích Trung và Tô Uy đổi vị trí với nhau?



-Chuyện này…



Gương mặt Trần Quần ánh lên vẻ lạ lùng:



-Ta thấy vị Xích Bá Dư kia dường như có hơi thích Nhạc am chủ. Chỗ ngồi của Tô Uy có thể xem rõ ràng hơn, cho nên…Ngươi cũng biết bài ca múa của Nhạc am chủ có vài phần phong tình mà.



-Ừ, ta hiểu!



Nói cách khác, lúc ấy cũng không có người nào chú ý đến hắn.



Ít nhất theo những gì Trần Quần nói, Tào Bằng cho là như vậy.



-A Phúc, vậy giờ phải làm sao?



Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút:



-Nếu đã xảy ra án mạng, hơn nữa lại phát hiện trong Cúc Hoa am, e rằng Nhạc am chủ phải chịu ủy khuất một chút rồi.



-Ừ, nàng là người cuối cùng gặp Tuyết Liên, cũng khó tránh được.



Tào Bằng và Trần Quần đi ra khỏi nhà thủy tạ, trở về khóa viện. Trần Quần giải thích tình hình với Nhạc Quan, mời nàng đến huyện nha Tuy Dương một chuyến, kể lại tỉ mỉ tình hình khi đó. Tào Bằng trở lại phòng Tuyết Liên, ngồi trên đầu giường, lẳng lặng quan sát.



Nhạc Quan nói Tuyết Liên không khỏe trong người nên trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó không xuất hiện nữa.



Nhưng thi thể của nàng lại bị phát hiện trong giếng nước. Nói cách khác, rất có thể nàng bị người sát hại ở trong gian phòng này, rồi ném vào giếng nước. Nhưng trong phòng lại không có bất cứ dấu vết nào, ngoài cái lư hương phật kia ra dường như không còn bất kỳ thứ gì chứng minh được Tuyết Liên từng ở căn phòng này. Tào Bằng chợt nảy ra một giả thuyết, Tuyết Liên không phải bị giết ở trong phòng mà là bị người đưa đến giếng nước, dùng độn khí đập vào sau đầu. Theo quán tính, Tuyết Liên bị ngã xuống giếng nước.



Khoan đã, nếu là như thế thì hung khí đâu?



Tào Bằng lập tức đứng dậy, đi ra khỏi phòng.



Nhạc Quan đổi sang một bộ xiêm y giản dị, đang chuẩn bị theo Trần Quần đến huyện nha.



Thấy Tào Bằng đi ra, nàng khẽ gật đầu.




-Cái gì?



-Phù đồ!



-Không, ngươi cứ niệm đi, niệm mau một chút.



-Phù đồ, phù đồ, phù đồ…



Trần Củ không hiểu rõ rốt cuộc Tào Bằng có ý gì, vì thế cứ không ngừng lặp lại hai chữ "Phù đồ", mới đầu gã còn nhấn từng chữ rõ ràng nhưng dần dần lưỡi khô, ngôn ngữ bắt đầu lộn xộn, càng lúc càng lung tung.



Tào Bằng chợt hít một hơi thật sâu.



Gương mặt cũng trở nên trắng bệch.



Hắn lẩm bẩm:



-Tứ ca a tứ ca, hóa ra huynh cũng nhìn ra sơ hở, cho nên mới gặp kiếp nạn này. Tứ ca, vì sao huynh không trực tiếp tấu lên mà lại một mình lén lút điều tra như thế? Hồ đồ, hồ đồ, tứ ca a tứ ca, huynh thật đúng là hồ đồ mà!



Trong mắt hắn ánh lên chút bi thương.



Tào Bằng nghiêng mình ra khỏi phòng Tuyết Liên, đi thẳng vào phòng Nhạc Quan.



Phòng Nhạc Quan nhìn qua cũng rất đơn giản, bày trí cũng hơi giống với phòng của Tuyết Liên. Có điều, nếu phòng của Tuyết Liên cũng giống như tên chủ, thanh lịch mà đoan trang, thì phòng của Nhạc Quan rõ ràng phải đẹp hơn phòng của Tuyết Liên, cũng giống như chủ nhân của nó vậy.



-Tào bắc bộ?



-Ồ, ta không sao. Chúng ta đi thôi.



Tào Bằng khẽ mỉm cười, gương mặt vẫn hơi nhợt nhạt, nhưng khí phách lại trầm ổn hơn.



Khi hắn rời khỏi Cúc Hoa am liền nhìn lướt qua ba gian sương phòng ở tiền đình kia, ánh mắt thoáng lạnh lẽo.



Ra khỏi Cúc Hoa am đã là chính ngọ.



Đoàn người của Tào Bằng vội vàng trở về Tuy Dương, mắt thấy sắp đến cửa thành chợt thấy một bóng người chạy như bay ra.



-Tử U?



Tào Bằng ghìm ngựa, nghi hoặc nhìn Hạ Hầu Lan đang chạy đến như bay, nghi hoặc.



Hạ Hầu Lan cũng thấy được Tào Bằng liền giục ngựa đến trước mặt hắn, sau đó xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất.



-Công tử, Hắc Mạo tới rồi.



Tào Bằng nghe thấy thế, tức thì mừng rỡ.