Tào Tặc
Chương 286 : Án mạng xuất hiện liên tiếp
Ngày đăng: 00:04 22/04/20
-Tử U, Hắc Mạo đã tới rồi sao? Hiện đang ở đâu?
-Khởi bẩm công tử, vừa nhận được truyền tin của Hưng Bá, Hắc Mạo đã qua cửa khẩu Y Thủy, hiện đang tới Tuy Dương này. Hưng Bá còn nói lão phu nhân và Hoàng tiểu thư đều đến đây cho nên sẽ chậm mất hai ngày. Có lẽ họ sẽ ghé qua Nhã Dương.
-A nương và Nguyệt Anh cũng tới đây?
Tào Bằng mới đầu ngẩn ra, rồi chợt thư thái.
Cha hắn ở Hứa Đô còn bận công vụ. Hiện giờ ông được phong làm Dân Tào đô úy, đôn đốc thủy lợi, nông canh, chắc cả ngày cũng không có thời gian rảnh rỗi.
Lúc trước, Tào Bằng học ở núi Lục Hồn, Trương Thị cũng không tiện quấy rầy.
Giờ Tào Bằng đảm nhiệm chức Tuy Dương bắc bộ úy, cách Hứa Đô cũng không xa. Trương thị tới thăm Tào Bằng cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng chuyện khiến hắn thấy vui mừng chính là Hắc Mạo đã đến. Hắc Mạo đến sẽ giúp hắn giải quyết vấn đề nhân lực, không cho kẻ khác tranh thủ cơ hội làm càn. Càng chưa nói đến chuyện có Hám Trạch, Cam Ninh, Hác Chiêu đi theo, sự tin tưởng của Tào Bằng cũng tăng lên nhiều.
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, đôi mâu quang của Tào Bằng tức thì đã trở nên linh hoạt, sắc bén hơn.
-Tử U, ngươi lập tức trở về, lệnh Miêu Húc đêm nay tới gặp ta.
Một đêm không ngủ nhưng Trần Quần lại hết sức phấn chấn.
Đầu tiên là ám sát rồi sau đó lại tới án mạng ly kỳ. Chuyện xảy ra tối hôm qua gần như có tất cả mọi thứ. Vì vậy mà sau khi y trở lại nha huyện thậm chí không ăn cơm mà tới hỏi Nhạc Quan. Bởi vì Nhạc Quan là am chủ Cúc Hoa am, cũng là người cuối cùng nhìn thấy người Tuyết Liên. Mỗi một câu của nàng đều hết sức quan trọng, thậm chí có khả năng ảnh hưởng tới vụ án.
Nhưng Trần Quần hỏi cả nửa ngày cũng không được một cái gì rõ ràng.
- Trần huyện lệnh! Bần ni đã nói tất cả những gì mình biết, không biết huyện lệnh còn gì để hỏi nữa không?
Trần Quần nghĩ một lúc cũng không biết phải hỏi cái gì nữa.
Nhạc Quan cung kính:
- Chuyện kia làm phiền huyện lệnh để ý.
Sự phấn chấn từ từ biến mất khiến cho cơn mệt mỏi ập tới.
Còn Tào Bằng thì mãi không thấy về. Trần Quần trở lại phòng, tựa người vào giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ, y mơ thấy Nhạc Quan đang vừa múa vừa hát đầy quyến rũ.
- Công tử! Công tử tỉnh lại.
Trần Quần đang ngủ say thì thấy có người lay gọi bên mình.
Y mở to mắt thì thấy lão Trần quản gia đang đứng bên cạnh gọi mình. Trần Quần hơi khó chịu xoay người ngồi dạy, xoa xoa hai bên gò má:
- Mấy giờ rồi? Ta ngủ lâu chưa?
- Công tử mới ngủ nửa canh giờ. Bây giờ mới qua giờ Mùi.
Trần Quần vươn vai:
- Tào Bắc Bộ đã về chưa?
- Vừa rồi Tử Phương quay lại nhưng Tào bắc bộ vẫn chưa về. Tử Phương nói rằng người nhà của Tào bắc bộ từ Hứa Đô tới đây. Cho nên Tào Bắc bộ đi đón, có lẽ phải qua giờ Thân mới về được.
- Người nhà của Hữu Học tới đây?
Trần Quần đứng dậy, lập tức có thị tỳ mang tới một cái khăn ướt.
Y cầm khăn lau mặt một lúc để cho tỉnh táo lại.
- Nói đi! Có chuyện gì?
- Công tử! Vừa rồi có người tới báo phát hiện ở trong rừng cây thành Nam có một xác chết.
Trần Quần đứng đối diện với cái gương đang chải bộ râu, nghe thấy câu nói đó thì run tay mà giật đứt mất hai sợi.
- Người nói cái gì?
- Trong cánh rừng phía Nam thành phát hiện có một xác chết.
- Đã thông báo cho Nam bộ úy chưa?
- Đã trình báo với Nam bộ úy. Nam bộ úy đã dẫn người đi điều tra, đồng thời cũng phái người tới bẩm báo công tử.
Sau khi thì thầm vài câu, Trần Quần quay sang nhìn Tào Bằng với nét mặt rất lạ.
- Có chuyện gì vậy?
- A Phúc! Chuyện này có thể đoán sai rồi.
- Cái gì?
- Ta vừa lệnh cho Mạnh Nam bộ về thành bắt Chúc Đạo. Kết quả là khi Mạnh Nam bộ về tới nhà Chúc Đạo thì không thấy tung tích của y.
Trương Thị từ xa nhìn Tào Bằng với một chút lo âu. Vốn nàng tới đây là để thăm đứa con yêu nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện rắc rối này. Sau khi Tào Bằng về nhà liền ngồi ngây người ra đó chẳng khác gì một kẻ mắt hồn khiến cho Trương thị lo lắng. Tuy nói thời gian qua Tào Bằng càng ngày càng khỏe hơn nhưng cảnh tượng bị bệnh trước đây của Tào Bằng vẫn còn như in trong đầu nàng. Trương thị rất lo một ngày nào đó đứa con yêu sẽ đột nhiên bị bệnh, biến hắn trở lại cuộc sống trước kia.
- Nguyệt Anh! A Phúc không sao chứ?
Trương thị không dám quấy rầy Tào Bằng mà quay sang Hoàng Nguyệt Anh hỏi.
Nguyệt Anh nhìn Tào Bằng:
- A nương không phải lo. A Phúc có lẽ gặp phải chuyện phiền lòng thôi.
- Nhưng từ khi nó về nhà vẫn không nói câu nào.
Thật ra Hoàng Nguyệt Anh cũng đang lo nhưng nàng không thể hiện ra ngoài. Bởi vì nàng biết một khi mình thể hiện sự lo lắng sẽ làm cho Trương thị thêm lo. Nghĩ một chút, Hoàng Nguyệt Anh an ủi Trương thị mấy câu rồi đi về phía Tào Bằng.
Mùi hương thơm lan tới khiến cho Tào Bằng bừng tỉnh. Hắn quay đầu sang nhìn rồi mỉm cười với Hoàng Nguyệt Anh:
- Nguyệt Anh! Ta không sao. Nàng nói với a nương để nương không phải lo.
Hoàng Nguyệt Anh tới ngồi bên cạnh hắn:
- Chuyện này thì huynh phải đi mà nói.
Trầm ngâm một lát, Hoàng Nguyệt Anh lên tiếng hỏi:
- A Phúc! Có chuyện gì mà nghĩ mãi không ra thế? Nói ta nghe một chút.
Tào Bằng ngẩng đầu nhìn ánh trời chiều rồi thở dài:
- Ta vẫn không tin rằng Chúc Đạo giết Xích Trung.
Đối với chuyện xảy ra ở Lạc Dương, Hoàng Nguyệt Anh cũng biết một chút.
- Vậy ngươi cho rằng là ai gây ra?
- Ta không biết...
Tào Bằng nhắm mắt lại lộ vẻ buồn rầu. Một lúc sau, y nói nhỏ:
- Thật ra ta có thể đoán được chuyện này một cách mạch lạc nhưng trước mắt vẫn còn thiếu một chuyện quan trọng.
- Chuyện gì?
- Ta thật sự không biết.
Tào Bằng nói xong rồi đứng dậy.
Trời chiểu lúc này đã ửng hồng. Những hàng liễu ở trong viện cũng đứng im không chút lay động. Không khí hiu quạnh của mùa thu càng lúc càng rõ. Tới lúc chạng vạng, cơn gió hơi lạnh phả lên người có thể cảm nhận được.
Hoàng Nguyệt Anh cũng không hỏi tiếp mà chỉ ngồi đó nhìn Tào Bằng.
- Mặc dù Chúc Đạo và Xích Trung có mâu thuẫn nhưng chưa tới mức phải hạ độc thủ. Nếu như nói Xích Trung giết Chúc Đạo thì ta còn có thể hiểu nhưng nói Chúc Đạo giết Xích Trung thì ta không hiểu nổi. Người như Chúc Đạo mặc dù thô lỗ nhưng cũng biết suy nghĩ. Y có thể trở thành một trong những còn rắn độc của Lạc Dương chứng tỏ không phải kẻ tầm thường. Đang yên đang lành tại sao y lại muốn giết chết Xích Trung?
Hoàng Nguyệt Anh nở nụ cười:
- Vậy nếu ngươi nói không phải do Chúc Đạo thì là ai?
Trong đầu y xuất hiện một gương mặt. Tào Bằng day mũi một cái:
- Đêm qua trong nhà Thủy tạ có một người.
- Ai?
- Trương Thái không có khả năng nhiều lắm. Người này am hiểu nhạc luật cũng là một người trói gà không chặt. Huyền Thạc...cũng không phải. Người này có lai lịch không tầm thường, hết sức thần bí. Nhưng y không phải là đối thủ của Xích Trung. Một kiếm đoạt mạng cần có kỹ thuật rất cao. Nếu Xích Trung là một người thường thì ta còn nghi cho Huyền Thạc. Nhưng...còn lại cũng chỉ có Tô Uy, Trần Thiệu và Trương Nguyên An. Nhưng ta thật sự không thể nghĩ được tại sao họ lại muốn giết Xích Trung.