Tào Tặc

Chương 288 : Vụ án mạng thứ ba

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Sử A là một người cẩn thận, rất biết giữ mình.Lúc đầu, có lẽ y thật sự muốn giúp đỡ Chu Tán nhưng càng về sau ngay cả y cũng sợ...



Cầm bút lên, Tào Bằng viết tên Chu Tán lên một tờ giấy trắng rồi sau đó lại phân ra thành hai nhánh và viết hai chữ binh khí cùng với hồ đồ.



Dưới tên Chu Tán có viết hai chữ Tuyết Liên.Từ Tuyết Liên lại mở rộng ra Nhạc Quan, Xích Trung và Chúc Đạo.Những cái tên này nhìn với nhau thì như không có gì liên quan.



Tào Bằng trần ngâm một lúc rồi lên tiếng:



- Hoàn!



- Có tỳ nữ.Dẫn Tâm Ngao đi tìm Hám Trạch tiên sinh, bảo ngài viết danh sách.



Rồi sau đó hắn ra lệnh cho Hạ Hầu Lan, Hác Chiêu và Cam Ninh dẫn một trăm Hắc Mạo dựa theo người trong danh sách mà bắt.Phủ Bắc Bộ úy chịu trách nhiệm bắt trộm cướp, bản thân cũng không có nhà tù.



Quách Hoàn lên tiếng rồi dẫn Miêu Húc ra ngoài.



- Ngươi có biết ai là người có kiếm thuật xuất chúng không?



Miêu Húc nghĩ một chút rồi nói:



- Trương Lương.



- Trương Nguyên An?



- Chính là y...nghe gia sư nói thì khi Trương Nguyên An còn nhỏ từng hai gia sư học kiếm hai năm. Lúc ấy được gia sư khen ngợi.Nhưng sau đó, y bị mất một cánh tay. Mặc dù luyện tập khắc khổ nhưng sự tiến bộ của y cũng không nhanh. Gia sư nói, kiếm thuật của Trương Nguyên An mặc dù tốt nhưng bởi vì tàn tật nên rất khó đại thành. Có điều ở trong thành Lạc Dương cũng có thể coi như là một tay hảo thủ.



Trong đầu Tào Bằng hiện ra gương mặt của Trương Lương.



- Hắn dùng kiếm tay trái?



- Kiếm tay trái?



Miêu Húc lắc đầu liên tục:



- Kiếm là quân tử, không thể viết nét nghiêng.Gia sư từng dậy rằng kiếm mà đi theo đường chính là quân tử, kiếm đi đường nhánh là trộm. Dù sao thì cũng không nghe nói Trương Nguyên An cầm kiếm tay trái.



- Ngươi ra đi.



Tào Bằng xua tay, ý bảo Miêu Húc đi ra ngoài.Tào Bằng trầm ngâm một lúc rồi viết dưới cái tên Xích Trung hai chữ Trương Lương.



Không hợp, hoàn toàn không hợp.Tại sao Tuyết Liên lại sử dụng một miếng lụa đỏ như vậy?



Trong đầu Tào Bằng có một câu hỏi.Đặt cái hộp sang một bên, Tào Bằng nhìn tờ giấy trên án thư chằm chằm.Từ sau khi Hắc Mạo tới, toàn bộ phủ hiện giờ đều nằm trong sự khống chế bởi thuộc hạ của Tào Bằng. Nhìn sắc trời có lẽ bây giờ đám người Cam Ninh đã hành động.



Tào Bằng bước đi, định tới xem Hoàng Nguyệt Anh như thế nào.Nhưng khi hắn đẩy cửa phòng ra thì không ngờ lại thấy Bộ Loan đang đứng bên cửa sổ.



- Công tử! Muộn thế này vẫn chưa nghỉ hay sao?



Bộ Loan mở to mắt nhìn Tào Bằng.



Tào Bằng thắc mắc:



- Loan! Sao lại là ngươi? Nguyệt Anh đâu?



- Tỷ ấy và phu nhân đi cả ngày nên hơi mệt vì vậy mà đi nghỉ tạm. Tỳ nữ ở đây giúp tỷ thu dọn đồ đạc. Có gì không?



Đúng là lạ.Vừa rồi nhìn qua cửa sổ thì cái bóng kia rõ ràng là của Hoàng Nguyệt Anh. Nhưng khi bước vào phòng thì đó lại là Bộ Loan. Dáng người của Bộ Loan và Hoàng Nguyệt Anh cũng không giống nhau.



- Loan! Ngươi đứng yên ở đây.



Tào Bằng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền vội vàng xoay người ra ngoài nhìn vào.



Dưới ánh sáng, cái bóng...



Trong đầu Tào Bằng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ rất lạ.Đêm qua hắn bị ám sát. Nhưng không biết là mình hay là người khác bị ám sát?



Lúc ấy, Tào Bằng đừng bên cửa sổ. Nếu như nhìn từ bên ngoài rất khó phân biệt Tào Bằng hay Trần Quần. Nếu thích khách ám sát Tào Bằng thì y phải tìm phòng Tào Bằng mới đúng. Nói như vậy chẳng lẽ người bị giết không phải là ta mà là Trần Trường Văn? Xuất hiện suy nghĩ đó, trống ngực Tào Bằng đập hơi nhanh một chút.



Nếu thích khách muốn ám sát Tào Bằng thì đó là lý do gì?



Ba trăm Hắc Mạo dũng mãnh như lang như hổ.



Khi màn đêm buông xuống, nhà nhà chìm trong tĩnh lặng, ba người Cam Ninh, Hác Chiêu và Hạ Hầu Lan dẫn theo một trăm quân Hắc Mạo, dựa theo danh sách do Miêu Húc cung cấp xông vào từng gia đình, tóm những kẻ bị tróc nã vẫn đang không hay biết gì, mơ mơ màng màng trong giấc ngủ. Tất cả đều bị dùng dây thừng trói chặt, ném vào đại lao.



Sau năm ngày đến Tuy Dương, Tuy Dương bắc bộ úy cuối cùng cũng ra tay.



Đêm đó, toàn bộ phía bắc thành Tuy Dương đều hoang mang, khiếp sợ. Tiếng khóc la, tiếng ồn ào, gào thét liên tục vang lên trong suốt một canh giờ.



Khi Hắc Mạo đến Tuy Dương, rất nhiều người đã đoán ra rằng Tào Bằng sắp ra tay.
Huyền Thạc cười ha ha, nói.



Tào Bằng lại hỏi:



-Vậy Trương Lương thì thế nào?



-Trương Lương?



-Nghe nói gã từng được danh sư truyền thụ.



-Trương Nguyên An ư, đúng là có chuyện như vậy. Nhưng đó cũng là chuyện từ rất lâu về trước rồi. Sau này, ta nghe nói gã thất thế, phải chặt đứt một cánh tay, vốn cũng chẳng còn cơ hội theo Vương Việt tập kiếm nữa. Dù sao, ta cũng chưa từng thấy gã dùng kiếm lần nào, cũng rất ít khi nghe nói gã xung đột với ai cả. Còn bản lĩnh thật sự thế nào ta không thể nói chính xác được, có nói cũng không chính xác.



Bất giác, hai người Tào Bằng đã tới trước cửa huyện nha.



Trước mặt chỉ thấy Trần Quần dẫn Mạnh Thản vội vàng đi ra khỏi huyện nha:



-Hữu Học, ngươi tới đúng lúc lắm. Mau theo ta đi nào.



-Đi đâu vậy?



-Cúc Hoa am!



-Cúc Hoa am?



Trần Quần hơi bồn chồn, nghiến răng nghiến lợi nói:



-Nhạc Quan bỏ chạy rồi!



-A?



-Ngày hôm qua, khi ta thẩm vấn Nhạc Quan xong, liền lệnh cho nàng trở về. Lúc ấy, ta còn lo lắng Nhạc Quan chỉ là một nữ tử, một mình trở về am sẽ gặp nguy hiểm, liền phái hai người thay phiên nhau bảo vệ nàng. Sáng hôm nay, ta phái người đi bảo vệ Nhạc Quan thay cho người kia, thật không ngờ lại phát hiện người đó đã bị giết. Không chỉ như thế, trong Cúc Hoa am còn phát hiện một thi thể khác. Nhạc Quan hoàn toàn không thấy bóng dáng. Ta hoài nghi Nhạc Quan kia chính là hung thủ giết người.



Tào Bằng không khỏi hít một hơi lạnh.



Hai ngày nay, đây là vụ án mạng thứ ba!



Ngay trước mắt ta, án mạng không ngừng xảy ra a!



Khó trách Trần Quần bứt rứt như thế. Hôm qua, hung thủ ở ngay trước mắt y, thế mà y lại để cho chạy thoát. Đã thế, lại thêm hai người nữa chết, Nhạc Quan thì bỏ trốn mất! Đối với người tâm cao khí ngạo như Trần Quần mà nói, y sao có thể nuốt nổi mối hận này?



Mạnh Thản liếc mắt nhìn Tào Bằng, rồi coi như chẳng thấy hắn.



Tào Bằng không hiểu rõ bản thân đã đắc tội Mạnh Thản khi nào nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Trần Quần đã lệnh cho hạ nhân dắt đến hai con ngựa.



-Huyền Thạc tiên sinh, ngươi tới vừa đúng lúc, chúng ta cùng đi thôi.



-Vâng!



Lúc này, Huyền Thạc không dám phản đối chút nào cả. Y không nói hai lời, nhảy lên con chiến mã.



Đoàn người thúc ngựa, vung roi, chạy ra khỏi Tuy Dương.



Xung quanh Cúc Hoa am vẫn yên lặng như trước.



Hoa cúc dại trên núi đã nở rộ, sặc sỡ muôn sắc màu.



Mạnh Thản chợt cười lạnh, nói:



-Cúc hoa ổ lý cúc hoa am, cúc hoa am trụ cúc hoa tiên. Tào Bắc bộ, nghe nói đây là bài thơ ngươi sáng tác tặng Nhạc Quan?



Tào Bằng nhướn mày:



-Đúng vậy.



-Quả là bài thơ hay, tuy nhiên lại tặng nhầm người. Theo ta thấy, Cúc Hoa tiên gì đó chẳng qua chỉ là một tên sát nhân cuồng sát mà thôi.



-Mạnh Nam bộ, xin kìm chế cho.



Trần Quần xoay người lại, quát một tiếng chói tai. Mạnh Thản phẫn nộ ngậm miệng lại.



Tào Bằng nhìn gã một cái, không thèm để ý tới, xuống ngựa.



-Tào Bắc bộ, Mạnh Nam bộ và ngài hình như có chuyện hiểu lầm?



Tào Bằng trừng mắt nhìn Huyền Thạc:



-Không phải chuyện của ngươi, mau đi thôi.