Tào Tặc

Chương 289 : Chân tướng bắt đầu hiển lộ

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Khóe miệng của Huyền Thạc khẽ nhếch lên một nụ cười châm biếm nhưng ngay lập tức đã biến mất. Y theo sát phía sau Trần Quần, đi vào trong Cúc Hoa am. Cửa sương phòng ở tiền đường có một thi thể ngửa mặt lên trời, ở mi tâm có cắm một mũi tên ngắn màu đen. Mũi tên kia Tào Bằng hoàn toàn không lạ gì. Mới đêm hôm trước, khi hắn bị thích khách tập kích, tên thích khách cũng sử dụng mũi tên ngắn đúng như thế này.



-Nhất tiễn mất mạng, hảo tiễn pháp.



Mạnh Thản không nhịn nổi, bật thốt lời tán thưởng, rồi lại khẽ lắc đầu.



Thành Tuy Dương này thật đúng là ngọa hổ tàng long. Lúc trước, có người một kiếm xuyên tim Xích Trung, giờ lại có người trúng một tiễn mà mất mạng. Thật không biết hung thủ của hai vụ án mạng chết người này có phải cùng một người hay không? Tào Bằng gãi đầu, xoay người hỏi sai dịch:



-Còn một thi thể khác nữa ở nơi nào?



-Ở khóa viện hậu đường.



-Ngươi đi trước dẫn đường đi.



Tào Bằng ra lệnh, sai dịch vội vàng đi về phía hậu viện.



Trần Quần và Mạnh Thản cùng đứng lên, đi theo Tào Bằng, xuyên qua cửa trung các, tiến vào hậu viện.



Nhà thủy tạ vẫn như trước, nhưng hoa ở giữa hồ đã héo tàn. Mùa thu ngày một lạnh thêm, khó tránh khỏi chuyện như vậy xảy ra.



Tào Bằng không lòng dạ nào thưởng thức cảnh sắc tiêu điều của tiểu viện vào ngày thu này, đi thẳng đến khóa viện.



-Ở đâu?



-Là trong phòng này.



Sai dịch chỉ tay, chính là phòng Nhạc Quan. Truyện được copy tại Truyện FULL



Chỉ thấy cánh cửa phòng mở rộng, Tào Bằng nhún người băng qua hàng lang, xông vào trong phòng.



Một nam tử trần truồng nằm trên giường, chăn đệm dưới người nhuốm đẫm máu tươi. Trong phòng ngập một mùi hương kỳ quái, vừa giống mùi máu tươi, lại vừa giống như mùi của loài yêu ma, quỷ quái, vô cùng khó ngửi.



-Mở cửa sổ ra!



Trần Quần và Mạnh Thản giờ cũng vừa đi đến, nhìn một lượt khắp gian phòng.



Trên mặt bàn đặt hai món ăn, còn có nửa bình rượu. Trên mặt đất, vải bị xé nát vụn. Tào Bằng ngồi xổm xuống, nhặt lên, nhìn thoáng qua, quay đầu nhìn Trần Quần, nói:



-Hình như là thâm y của nhà sư, bị người dùng sức xé rách.



Mạnh Thản không kìm được, nói:



-Đúng là vị sư phong lưu.



-Mạnh Nam bộ, bản huyện mời ngươi tới đây không phải là để ngươi bày trò.



Trần Quần nổi giận, Mạnh Thản tức thì ngậm miệng lại.



Tào Bằng nhìn Mạnh Thải một cái, rồi mặc kệ gã:



-Tìm hai con chó, cho chúng thử rượu và thức ăn này xem có cái gì không.



-Tuân lệnh!



Tào Bằng dặn dò dịch đãi, cất bước tiến lên, xoay người xác nam kia lại.



-A?



Khi hắn vừa thấy rõ gương mặt của thi thể kia, liền giật mình, vội vàng gọi:



-Huyền Thạc tiên sinh, ngươi mau lại đây.



Thân là người xuất gia, tuy nói trước mắt mới chỉ là cư sĩ, nhưng y vốn cũng không muốn thấy cảnh giết người.



Nhưng nghe thấy tiếng Tào Bằng gọi, Huyền Thạc cũng đành phải bước vào gian phòng. Y giơ một tay lên, dùng tay áo che mặt, vừa đi vừa bịt mũi, nói:



-Tào Bắc bộ, có chuyện gì thế?



-Tự ngươi xem đi.



Tào Bằng đứng dậy, tránh đường.



Huyền Thạc buông tay áo xuống, ngưng thần nhìn thi thể nằm trên giường. Không thấy thì thôi, vừa thấy Huyền Thạc đã ngây ngốc cả người, nửa ngày không nói nổi một câu.



Trần Quần đứng một bên, ngạc nhiên hỏi:
-Vậy Mạc Ngôn kia vì sao phải giết ta?



-Ta tìm được trong phòng Tuyết Liên một cái hộp. Tiểu nha đầu kia dường như đã phòng trước, vì thế đã để lại một chút manh mối. Nhưng hành động này của nàng vẫn không giấu được cặp mắt của Nhạc Quan. Sau khi tiệc rượu tan, Nhạc Quan đi vào phòng của nàng, tìm được cái hộp giấu dưới bức tượng Phật, lấy đi manh mối Tuyết Liên đặt trong đó đi. Để giả vờ rằng Tuyết Liên từng trở về phòng, nàng đốt một que hương vào trong lư hương. Chỉ có điều, Nhạc Quan đã quá khinh thường Tuyết Liên. Tiểu nha đầu kia rất thông minh! Nàng ta để lại manh mối trong hộp gõ chỉ là giả mà thôi. Bởi vì nàng biết bất cứ lúc nào nàng cũng có thể bị Nhạc Quan giết hại. Chính vì thế, manh mối thực sự của nàng chính là miếng tơ lụa màu đỏ trong hộp kia.



-Miếng lụa màu đỏ ư?



-Đúng vậy, một phương pháp rất thông minh. Nhạc Quan tuyệt đối không thể ngờ được rằng Tuyết Liên lại dùng thủ đoạn này nói rõ lai lịch của nàng ta cho ta biết.



Trần Quần nhẹ nhàng xoa hai bên gò má, dường như trầm tư suy nghĩ.



Một lúc lâu sau, y ngẩng đầu:



-Năm đó, Cao tổ, con trai của Ngôn Xích Đế khởi nghĩa lập nghiệp. Kể từ đó về sau, màu đỏ tượng trưng cho Hán thất chúng ta. Miếng tơ lụa màu đỏ biểu tượng cho hoàng tộc Đại Hán. Nhạc Quan đúng là người trong cung! Chính vì thế, khi ta nói nàng múa hát có phong thái của Hán cung, Nhạc Quan tưởng rằng ta đã nhìn thấu lai lịch của nàng. Vì thế, nàng lập tức liên lạc với Mạc Ngôn. Ta không biết nàng làm như thế nào để liên lạc với Mạc Ngôn, nhưng đêm đó, gã đã phụng mệnh đến ám sát ta. Chỉ có điều, Mạc Ngôn không ngờ rằng ngươi lại ở phòng ta. Tên gã bắn ngươi đã tránh được. Còn ngươi lúc ấy cũng nghĩ rằng mũi tên kia nhắm về phía ngươi. Nhưng thực ra, người mà Mạc Ngôn muốn giết chính là ta?



-Đại huynh nói rất đúng!



Tào Bằng vỗ tay, cười nói:



-Một chiếc hộp gỗ đơn sơ, một miếng lụa đỏ xa xỉ. Tuyết Liên dùng phương pháp này để nói ra lai lịch của Nhạc Quan.



-Vậy Nhạc Quan vì sao lại giết chết Mạc Ngôn?



Tào Bằng ngẩng đầu:



-Ta không biết! Có thể là để vu oan giá họa, cũng có thể là vì giết người bịt miệng, thậm chí cũng có thể là do Mạc Ngôn nổi lòng háo sắc, vì thế Nhạc Quan liền lợi dụng nhan sắc dụ dỗ gã, biến Mạc Ngôn thành quỷ phong lưu. Đáp án này có lẽ chỉ có tìm ra Nhạc Quan chúng ta mới biết được.



-Vậy Nhạc Quân đang ở đâu?



Tào Bằng lại lắc đầu:



-Sao ta biết được.



Hắn chậm rãi đi ra khỏi nhà thủy tạ:



-Nhưng nếu ta là Nhạc Quan, nhất định sẽ nghĩ cách trở về trong cung.



-Ta sẽ lập tức báo với phủ doãn Hà Nam, xin Trình Công phong tỏa quan ải.



-Còn nữa, hai ngày này rất có khả năng sẽ có đội thương buôn rời khỏi Tuy Dương. Đến lúc đó, bọn họ sẽ đến huyện nha xin quan điệp, đại huynh cứ để bọn họ đi.



-Ý của ngươi là…



-Thật ra, bọn họ còn căng thẳng hơn chúng ta nhiều.



Tào Bằng cười cười, không nói gì nữa.



Trần Quần cũng đã hiểu rõ ý của hắn, gương mặt thoáng chốc lạnh lẽo.



Mạnh Thản ở ngoài thành Tuy Dương, chặn xe ngựa của Trần Quần lại.



Gã hổ thẹn nói:



-Huyện lệnh, Trương Nguyên An chạy rồi.



-Ồ?



-Theo như người nhà của gã nói thì tối hôm qua, Trương Nguyên An đã rời khỏi nhà. Kể từ đó đến giờ vẫn chưa trở về. Gã đi đâu không ai biết cả.



Trần Quần quay đầu lại, hoảng sợ nhìn Tào Bằng.



Tào Bằng làm vẻ mặt "Quả đúng như dự đoán", rồi cười ha hả.



-Chúng ta hồi phủ thôi!



Trần Quần không nói gì nữa, lập tức dẫn người trở về huyện nha.



Sau khi mọi người xuống ngựa trước huyện nha, có gia thần chạy đến bẩm báo:



-Công tử, Bắc thị Tô tiên sinh nói được công tử mời đến, chờ đã lâu rồi ạ.



-Bắc thị Tô tiên sinh?



Trần Quần mới đầu ngẩn ra, rồi chợt nhớ ra, vị Tô tiên sinh kia chắc chắn chính là Tô Uy, đại cổ của Tô gia Hà Gian ở Tuy Dương.