Tào Tặc

Chương 290 : Trung Sơn Tô thị

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


-A Phúc, Huyền Thạc cư sĩ…



-Cứ giam giữ đã.



Tào Bằng cười cười:



-Giờ mà thả y ra, nói không chừng lại có chuyện phiền phức. Trước mắt cứ để y chịu lao tù, tìm người bảo vệ cho tốt. Sau khi mọi chuyện kết thúc, đại huynh đừng ngại tìm cách giúp đỡ y là được. Không phải y luôn muốn có ấn tín và dây đeo triện của Bạch Mã tự khanh sao? Trao cho y coi như bồi thường là được. Đúng rồi, nếu đại huynh có lòng, hãy phái người đến nhà Chúc Đạo điều tra một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ đấy.



Trần Quần ngạc nhiên khó hiểu, nhưng Tào Bằng không giải thích gì thêm.



-Chuyện này có cơ hội sẽ nói sau.



-Ta về phủ Bắc bộ úy trước đã. Bên ta cũng đang có rất nhiều việc.



-Vậy ta không tiễn.



Sau khi Tào Bằng và Trần Quần từ biệt, hắn liền dẫn người trở về phủ Bắc bộ úy.



Thật ra, hắn có việc gì chứ?



Chẳng qua trong lòng hắn có một khúc mắc không thể giải đáp nổi.



Trở lại phủ Bắc bộ úy, hắn lập tức tìm Hám Trạch đến.



-Đại huynh có biết gì về Đổng Trác không?



Hám Trạch nhíu mày, nói:



-Không biết nhiều lắm, nhưng cũng được một vài phần.



-Ta có một chuyện này muốn phiền đại huynh một chút.



Tào Bằng nói xong, liền thấp giọng nói một hồi bên tai Hám Trạch. Mới đầu, Hám Trạch còn mơ hồ, không hiểu, nhưng dần dần, sắc mặt y cũng nghiêm trọng hơn. Y bình tĩnh, liên tục gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ ý của Tào Bằng.



-Công tử yên tâm, chuyện này ta chắc chắn sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng.



-Vậy thì phiền đại huynh.



Ngồi ở đại sảnh, Tào Bằng chợt cảm thấy mỏi mệt, liền nửa nằm nửa ngồi trên giường, chợp mắt một chút.



Sau khi hắn đến Tuy Dương, đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Những gì hắn với với Trần Quần hôm nay phần nhiều đều dựa vào suy đoán, cũng chưa có nhiều chứng cứ xác thực lắm. Cũng may, ở thời đại này cũng không cần phải có chứng cứ chuẩn xác hoàn toàn.



Hắn đã chạm đến chân tướng sự việc, nếu muốn tìm chứng cứ xác thực, chỉ còn phải chờ đợi nữa thôi!



Đúng, kiên nhẫn chờ đợi.



Những gương mặt cả quen lẫn không quen lần lượt hiện lên trong đầu Tào Bằng.



Bất giác, hắn đã say giấc mộng.



Đang nửa tỉnh nửa mê, hắn chợt cảm giác có người đang lay gọi. Vừa mở mắt ra nhìn, Tào Bằng đã thấy Hạ Hầu Lan và Bộ Loan đứng một bên.



Xoay người ngồi dậy, hắn nhẹ nhàng dụi mắt.



-Giờ nào rồi?



-Bẩm công tử, sắp đên giờ tuất rồi!



Lúc này, Tào Bằng mới chú ý đại sảnh đã thắp nến.



Trời đã tối mịt.



-Ta ngủ say lắm sao?



-Dạ. Lão phu nhân và Hoàng tỷ có đến hai lần, nhưng thấy công tử ngủ say quá nên không cho phép ai được quấy rầy công tử.



Vỗ vỗ cái trán, Tào Bằng ngồi thẳng dậy.



-Có chuyện gì sao?



Hạ Hầu Lan tiến lên một bước, hạ giọng nói:



-Công tử, lúc trước, Miêu Húc phái người đưa tới một phong thư, nói là có chuyện quan trọng xin công tử định đoạt cho.




-Xin hỏi trên thành có người hay không?



Tên tiểu giáo gọi vài tiếng liên tiếp mới thấy có một đầu người thò ra từ trên quan ải.



-Đóng cửa rồi!



-A?



-Hà Nam doãn có lệnh, hạ lệnh đóng kín tám cửa quan ải của Tuy Dương. Nếu như không có lệnh của Hà Nam doãn, bất cứ kẻ nào cũng không được đi qua.



Trương Lương đứng lẫn trong đám người nghe thấy thế không khỏi nhíu mày.



Trần Thiệu đi đến, thấp giọng nói:



-Nguyên An, sao lại thế này?



-Trình đại hồ tử hạ lệnh đóng quan ải, không biết thông quan văn điệp của Tuy Dương có thể dùng được hay không nữa.



Trình đại hồ tử chính là Trình Dục, Hà Nam doãn mới nhậm chức. Người này có một bộ râu rất rậm, cho nên mới bị gọi là Trình đại hồ tử.



Trần Thiệu ngẫm nghĩ một chút, thúc ngựa tiến lên.



-Xin hỏi vị tướng quân nào đang canh thành?



-Có chuyện gì không?



-Tướng quân, chúng ta là dân buôn bán đi qua đây, cần phải nhanh chóng đưa số hàng hóa này về Dĩnh Xuyên. Ta có mang theo thông quan văn điệp của lão gia nhà ta cấp cho. Xin tướng quân xem rồi thu xếp cho một chút, để bọn ta đi qua được không? Trên xe đều là hàng hóa, nếu chậm trễ, e rằng sẽ làm ảnh hưởng đến giá cả buôn bán. Đến lúc đó, lão gia nhà ta nhất định sẽ không vui, sẽ trách cứ tiểu nhân mất.



-Lão gia nhà ngươi là ai?



-Chính là Tuy Dương lệnh, Trần Quần, Trần huyện lệnh.



-Hóa ra là Trần huyện lệnh, vậy thì lại khác.



Từ trên đầu thành vang lên một tiếng hô lớn. Trần Thiệu thở phào nhẹ nhõm.



Một lát sau, chỉ nghe cánh cửa cọt kẹt mở ra. Một đội nhân mã nhanh như chớp từ trong xông ra. Viên đại tướng dẫn đầu đầu đội kim khôi, thân mặc kim giáp, tay cầm một đôi đại đao.



Trương Lương lẫn trong đám người, nhìn thấy rất rõ ràng, lòng không khỏi sợ hãi.



-Bá Chí, mau lùi lại!



Trần Thiệu nào phải kẻ chưa từng trải bao giờ. Chỉ trong khoảnh khác cửa thành mở ra, gã đã cảm thấy bất ổn.



Theo bản năng, gã nắm chặt lấy trường mâu. Cây trường mâu dài một trượng tám vừa lọt vào tay, vị đại tướng mặc kim giáp kia đã đi đến trước mặt. Song đao nắm trong tay, chém thẳng xuống đầu gã.



Trần Thiệu vội vàng giơ trường mâu ra đòn, "choang" một tiếng, chặn lấy song đao của đối phương.



-Mạnh Thản!



Trương Lương hét lớn một tiếng.



Hắn thúc ngựa múa đao xông ra khỏi đám người.



Trúng kế rồi!



Trần Quần e rằng sớm đã đề phòng trước, thậm chí đã sớm hoài nghi Tô gia rồi.



Hôm nay, y bày ra độc kế này chính là muốn tóm gọn cả nhân chứng lẫn tang chứng. Trương Lương không dám chậm trễ, la lớn:



-Bá Chí, ngươi dẫn người xông lên. Ta sẽ tiếp gã.



-Nguyên An, hà cớ gì ngươi lại làm như thế?



Từ phía sau, một giọng nói trầm thấp chợt vang lên. Trương Lương không khỏi giật mình, chợt nghiêng người trên lưng ngựa.



Kiếm quang từ bên cạnh xẹt qua, thiếu chút nữa đã chém xuống con ngựa Trương Lương cưỡi.



Lúc này, Mạnh Thản và Trần Thiệu đang đánh nhau. Từ hai bên quan ải, mấy trăm quân tốt xông ra, tay cầm đao thương, thẳng tiến đến đoàn xe.



Trương Lương ngã lăn xuống đất, rồi lại bật đứng dậy.