Tào Tặc

Chương 291 : Vẫn chưa chấm dứt!

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Nhưng hắn còn chưa kịp đứng vững, kiếm khí lạnh lẽo đã ập tới mặt.



Hắn vội vàng vung đao lên che chắn, ánh mắt vẫn đầy vẻ không thể tin nổi.



-Sử A, sao ngươi lại ở đây?



-Nếu ta không ở đây thì làm sao có thể biết được âm mưu phản nghịch của ngươi?



Sử A mặc y phục của tạp dịch, tay nắm trường kiếm.



Nhưng một kiếm trong tay gã khí thế lại không tầm thường chút nào. Kiếm quang lóe lên, phóng tới Trương Lương.



Từng tia kiếm quang bao phủ lấy Trương Lương. Sử A cười lạnh, nói:



-Nguyên An, nghe nói ngươi luyện kiếm tay trái giỏi lắm mà, sao không xuất ra để ta được lĩnh giáo một phen? Xích Bá Dư bị ngươi giết, lão Chúc bị ngươi dọa phải chạy trốn khỏi Tuy Dương. Chỉ cần ngươi thắng ta, đệ nhất kiếm thủ ở Tuy Dương không phải ngươi thì còn là ai nữa đây? Chẳng trách ngươi luôn hỏi ta khuyết điểm của Xích Trung và lão Chúc. Ta dù không giết người, nhưng người lại vì ta mà chết. Nguyên An, xem đây!



Trương Lương không buồn lên tiếng, bực bội chiến đấu với Sử A.



Lúc này, một người đi ra từ trong đội quân trước quan ải.



Người này cưỡi ngựa Ô Chuy, tay cầm một đôi đại đao. Hai thanh đại đao kia còn danh hơn thanh Long Tước. Thân đao có màu đỏ sậm, toát ra sát khí dày đặc.



-Mạnh Nam bộ, lão này cứ để mạt tướng đối phó. Ngài hãy chỉ huy các huynh đệ tốc chiến tốc thắng đi.



Lời còn chưa dứt, ngựa Ô Chuy đã hí dài, xông vào chiến trường như một tia chớp màu đen.



Người như rồng, ngựa như hổ.



Song đao lướt qua, người ngã, ngựa đổ.



Mạnh Thản chiến đấu với Trần Thiệu một hồi vẫn chưa chiếm được thế thượng phong, liền thúc ngựa tránh đường.



Trần Thiệu vội vàng xông lên, nhưng gã vừa trông thấy con chiến mã người kia cưỡi thì không khỏi thất kinh hồn vía.



-Ngươi là Cam Hưng Bá.



Cam Ninh cười to, nói:



-Phản tặc đừng vội sửng sốt, ăn một đao của ta đi.



Ngựa đến, đao cũng đã tới.



Trần Thiệu giơ thanh mâu, đánh ra một thức Bá Vương Giang Đỉnh, đỡ lấy một đao của Cam Ninh.



Có điều, đỡ là đỡ thế nhưng sức mạnh khủng khiếp từ thanh đao kia truyền đến lại khiến cho song chưởng của Trần Thiệu rung lên. Yết hầu của gã chợt bốc lên một vị ngòn ngọt, gã thổ huyết.




Đây không còn là chuyện xung đột bình thường của gia tộc nữa, liên quan đến phản nghịch là tội giết cả nhà. Đám hộ vệ này vì nhận thù lao của Tô gia nên mới ra mặt ngăn cản, nhưng thù lao dù có nhiều đến đâu cũng không sánh được với đồ đao của triều đình. Cho dù lần này có thể cản lại, vậy lần sau thì sao? Nếu lúc đó đại quân của triều đình ra mặt, đến lúc đó sẽ chẳng còn kẻ nào chạy thoát được nữa. Phải biết rằng Hà Nam doãn hiện giờ cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì.



Năm đó, trận chiến Sung Châu diễn ra, Tào quân thiếu lương thực.



Trình Dục lúc đó làm tư mã Sung Châu, đã lấy thịt người đóng lại, đảm bảo lượng lương thực cần thiết.



Chọc giận người này tuyệt đối chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.



Nhưng một số người canh giữ trung các vẫn cương quyết, ngoan cố chống cự đến cùng.



Những người này phần lớn đều là tùy tùng theo Tô Uy đến Tuy Dương, luôn nhất mực trung thành với Tô gia.



Một gã đại hán quát:



-Các huynh đệ, chủ nhân đối đãi với chúng ta không tệ, giờ chủ nhân gặp nguy hiểm, sao chúng ta có thể bỏ mặc được? Từ lâu đã nghe nói nam nhân Tuy Dương không có nghĩa khí, hôm nay thấy quả nhiên là đúng. Đã là nam nhân thì hãy liều mạng với bọn họ đi. Ra khỏi Tuy Dương này chúng ta sẽ được an toàn thôi.



Nói nghe dễ dàng lắm!



Ngươi không phải người Tuy Dương, chạy ra khỏi Tuy Dương dĩ nhiên chẳng có gì phải bận tâm.



Nhưng đám hộ vệ trong viện này có đến sáu phần là người Tuy Dương. Nhiều thế hệ gia đình bọn họ đều ở nơi này, sao có thể tùy tiện bỏ đi không quan tâm đến người nhà được?



Đại hán còn chưa dứt lời, đã nghe tiếng vó ngựa vang lên.



-Yêu ngôn mê hoặc người khác, chém đầu gã cho ta!



Chiếu Dạ Bạch như một ánh sao băng, nhằm về phía trung các. Khi đến cách vị trí của người kia chừng bảy tám bước, Tào Bằng vung tay ném ra một quả thiết lưu tinh.



Gã đại hán kia bị bất ngờ, không kịp phòng bị. Thiết lưu tinh bay đến cắm phập vào giữa trán gã. Kể từ khi học Bạch Hổ thất biến tới nay, xương cốt của Tào Bằng vô cùng mạnh mẽ, sức mạnh ngày một tăng tiến. Một quả thiết lưu tinh này mang theo sức mạnh rất lớn, đập vỡ xương sọ của gã đại hán, máu huyết tràn đầy mặt. Gã đập đầu, té nhào xuống đất.



-Tránh ra!



Tào Bằng lớn tiếng quát.



Một tay Tào Bằng cầm kích, Chiếu Dạ Bạch như mãnh hổ xuống núi.



Vọt tới bên ngoài cửa trung các, thanh họa can kích trong tay hắn vung ra, liên tục đánh ra hai đòn, đánh bay hai tên hộ vệ ra ngoài.



Đây là đòn chém hung tàn nhất trong họa can kích. Tên hộ vệ rơi xuống đất, trên bụng y bị khoét thành một cía lỗ lớn, mau tươi chảy thành dòng.



-Kẻ nào không đầu hàng, giết không tha!



Tào Bằng ghìm ngựa, rống to một tiếng.