Tào Tặc

Chương 292 : Vẫn chưa chấm dứt!

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Tiếng rống này kết hợp cả khí nơi đan điền, rền vang khắp không trung.



Hơn nữa, cách chém giết hung ác của hắn lúc vừa rồi khiến tất cả bọn hộ vệ đều hoảng sợ. Những kẻ nào còn tỉnh táo đều đã buông bỏ binh khí, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.



Tào Bằng cười lạnh một tiếng, quay lại nhìn Trần Quần.



Trần Quần gật gật đầu, giục ngựa dẫn đám sai dịch xông vào trung các.



-Lão gia, không còn thời gian nữa rồi, chúng ta đi nhanh đi.



Lão quản gia thở hồng hộc, xông vào hậu đường, gào lên gọi Tô Uy.



Tô Uy cười cười, tay cầm trường kiếm, bước tới:



-Lão Tô, chúng ta đi đâu bây giờ? Tuy Dương này chắc chắn đã bị canh gác nghiêm ngặt. Cả bốn vị bộ úy đều đã xuất hiện, chúng ta còn đi được chỗ nào nữa đây? Tô gia nuôi ngươi đã nhiều năm, giờ là lúc để ngươi tận trung. Lão Tô, ngươi đi trước một bước đi.



Nói xong, y đâm ra một kiếm, giết chết lão quản gia.



Không thèm liếc nhìn vẻ mặt kinh hãi của lão quản gia lấy một lần, Tô Uy quay lại ngồi xuống giường, nhìn thoáng qua bình ngọc Dương Chi trên bàn, lại nhìn thanh trường kiếm trong tay, cười chua xót. Đặt thanh bảo kiếm lên bàn, y cầm lấy cái bình, mở nắp lọ, cắn chặt răng, ngửa đầu dốc độc dược vào miệng. Rồi sau đó, y hít sâu một hơi, ngồi yên trên giường, nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi.



Đã đi đến bước này, Tô Uy cũng không còn hy vọng sống nữa.



Nhưng y phải để lại cho Tô gia một con đường lui, đây cũng là chuyện cuối cùng y phải làm.



Tiếng vó ngựa vang lên. Trần Quần và Tào Bằng đi vào hậu đường. Hai người xuống ngựa, Tào Bằng ra hiệu cho Hắc Mạo canh gác hậu đường, rồi cùng Trần Quần đi vào trong gian phòng.



-Trần Tuy Dương, Tào Bắc bộ, tiểu lão nhân đợi các ngài đã lâu!



Tô Uy mở miệng cười, gương mặt hết sức bình tĩnh.



Tử sĩ!



Đây là cảm nhận đầu tiên của Tào Bằng.



Nhìn qua thì vị Tô chưởng quầy này khá hiền lành, dáng người thấp, lùn, béo, hiển nhiên là tử sĩ của Tô gia.




-Những người của Tô phủ này xử trí thế nào đây?



-Cứ bắt lại đã, chờ sau này thông báo với Trình Công rồi quyết định tiếp.



-Được lắm.



Tào Bằng cũng đứng dậy, cùng Trần Quần ra hậu đường.



Đứng trên bậc cửa, nhìn ra tình cảnh hỗn độn trên sân, Tào Bằng lắc lắc đầu, thở dài.



-Đại huynh có thể quyết định được không?



-Ừ?



-Có một số việc không được phép do dự, càng quyết định sớm càng có lợi. Nếu cứ do dự không quyết, cuối cùng sẽ chẳng được lợi gì, xôi hỏng bỏng không cả.



Trần Quần sầm mặt, suy nghĩ.



Y hiểu được ý của Tào Bằng nhưng Đông Hán lấy thế tộc làm thế lực chính trong triều. Hán thất và gia môn vọng tộc, thế phiệt có rất nhiều mối quan hệ với nhau, đặc biệt giống như Trần thị ở Dĩnh Xuyên cũng là một đại thế phiệt, mấy đời đều nhận được hoàng ân. Tuy biết rõ Hán thất khó có thể khôi phục lại như xưa, nhưng ngoài mặt và cả trong lòng bọn họ vẫn còn hướng về Hán thất.



Những người có tư tưởng này cũng không ít.



Tuân Úc cũng chính là một trong số đó.



Đồng thời, y biết Tào Tháo là người tốt nhất để chấm dứt cảnh loạn lạc này; nhưng y lại không hy vọng quyền thế của Tào Tháo quá cường thịnh. Chính vì thế, Hán thất danh vẫn còn, nhưng thực lực đã mất tự lâu. Trần Quần cũng nghĩ như vậy, nhưng lại không nghiêm trọng như Tuân Úc. Tuy nhiên, lời Tào Bằng nói lại khiến y hơi bận tâm. Quyết định sớm một ngày sẽ giúp gia tộc có thể có thêm nhiều ưu đãi. Vậy rốt cuộc y nên đi nơi nào đây?



Nhất thời Trần Quần chưa biết nên quyết định thế nào.



Tô gia bị giết khiến người Tuy Dương hoảng sợ.



Không ai biết được tiếp theo sẽ đến gia tộc nào đây?



Đặc biệt sau khi Mạnh Thản áp tải số binh giới kia trở về Tuy Dương, lòng người càng thêm khiếp sợ. Thủ cấp của Trương Lương và Trần Thiệu bị treo phía trên cửa thành Tuy Dương. Hai cái đầu người vẫn còn nhỏ máu khiến người người khiếp sợ. Những đại cổ cường hào ở đất Tuy Dương từ từng hành động nhỏ này đều nhận ra Trần Quần không phải nhân vật tầm thường. Người này nhìn thì nho nhã, nhưng một khi giết người thì tuyệt không nhân từ hay nương tay chút nào cả. Cả Tô gia to lớn như vậy mà chỉ trong một buổi chiều đã hoàn toàn biến mất. Sự uy nghiêm của triều đình dường như đang lơ lửng khắp thành Tuy Dương.