Tào Tặc

Chương 302 : Bài hịch văn gây chiến

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Cuối tháng mười năm Kiến An thứ tư, Trương Tú quy hàng.



Từ đó, quận Nam Dương bị chia làm hai, tính từ huyện Tự Tắc ở phía bắc thuộc về Tào Tháo, chiếm hai phần ba, ước chừng hai mươi sáu huyện. Huyện Cộng Ngạt của quận Nam Dương và Nhương Huyện ở phía Nam thuộc về Lưu Biểu, chỉ chiếm một phần ba diện tích.



Trương Tú quy hàng vẫn gây ra nhiều xáo động.



Trước đây, khi Tào Tháo công phạt Uyển Thành đã chết mất một người con trai, một người cháu, nhưng y không so đo mà vẫn tiếp nhận Trương Tú, thể hiện mình rộng lượng, công tư phân minh. Hơn nữa, sau khi Trương Tú quy hàng, Tào Tháo vẫn cho Trương Tú đóng giữ ở Nam Dương, bảo thái thú Nam Dương là Mãn Sủng trở về Hứa Đô tiếp nhận chức đình úy. Tiếp đó, Tào Tháo lại phong cho Trương Tú làm Dương Vũ tướng quân đóng quân ở Uyển Thành, còn thu xếp cho con thứ ba là Tào Thực cưới con gái của Trương Tú làm vợ. Lúc này, Tào Thực tuy mới bảy tuổi nhưng tài năng xuất chúng hơn người, rất được Tào Tháo yêu thương. Trương Tú vì vậy mà yên lòng.



Trương Tú quy hàng, lập tức làm xáo trộn kế hoạch của Lưu Biểu.



Lúc này, đám người Mi Chúc từ Hoài Nam đã đến Kinh Tương, xin Lưu Biểu thu nhận.



Sau khi Lưu Biểu suy nghĩ kỹ, liền không phản đối gì, thậm chí còn ôn tồn trấn an đám người Mi Chúc, còn nhường xã Đường Tử cho đám bọn họ đóng tại đó.



Đồng thời, Lưu Biểu cũng bảo Mi Chúc tìm cách liên lạc với Lưu Bị.



Trong thư nói: Ngươi với ta cùng là dòng họ Hán thất, vốn nên giúp đỡ nhau.



Hiện giờ, thiên hạ đại loạn, triều cương Hán Thất suy tàn, gian tặc làm loạn triều chính. Vì thế, xin Huyền Đức nể tình hoàng tộc đến Kinh Châu hiệp trợ.



Đây là một biến cố mà Lưu Biểu không tính trước được. Khi ở Nhữ Nam, gã tuyệt nhiên không nghĩ Trương Tú sẽ quy thuận Tào Tháo.



Hiện giờ, Trương Tú quy hàng khiến cho phía nam của Hứa Đô lập được một lá chắn chắc chắn, đồng thời càng mở rộng cửa Kinh Tương. Bất cứ lúc nào Tào Tháo cũng có thể tiến công đánh Kinh Châu, xử lý Lưu Biểu. Chính vì thế, Lưu Biểu mới nghĩ tới Lưu Bị. Nếu Trương Tú không quy hàng Tào Tháo thì Lưu Biểu tuyết đối sẽ không thu nhận Lưu Bị. Nhưng giờ dù ông ta có sẵn lòng thu nhận, dường như cũng không còn kịp nữa rồi.



Lưu Bị đã từ Thanh Châu đến Hàm Thành, được Viên Thiệu rất coi trọng. Mà sắp tới Viên Thiệu thảo phạt Tào Tháo, Lưu Bị không dễ dàng rời khỏi Viên Thiệu.



Tóm lại, cục diện dường như trở nên phức tạp hơn.



Tào Tháo ở Hứa Đô bắt đầu bố trí sắp xếp, lệnh cho Thịnh Phách xuất binh đến hai quận Đông Bình và Bắc Hải, mục đích chính là muốn làm lệch hướng chú ý của Viên Thiệu để y không được manh động. Mùi hỏa dược càng ngày càng nồng nặc hai bên bờ sông Hoàng Hà, thế cục hai bên hết sức căng thẳng.



Tháng mười một, Kỳ Huyện đón trận tuyết đầu mùa của năm Kiến An thứ tư. Trận tuyết không quá lớn nhưng gió tuyết khiến cho trời đột nhiên trở rét.



Tào Bằng theo Tào Cấp đến Tiếu Huyện, để được quy tông nhận tổ. Tuy nhiên việc quy tông nhận tổ không phải là một việc đơn giản.



Người xưa vốn coi trọng họ hàng, dòng họ. Tào Bằng là người từ kiếp sau đến, vốn không thể tưởng tượng nổi chuyện này. Phải đối chiếu người trong cả một thế hệ xem có đúng không, ngày sinh tháng đẻ, những việc đã trải qua cũng như các việc khác nữa. Việc xác nhận mỗi một thế hệ trong gia phả rõ ràng mới được coi như thông qua cửa đầu tiên để quy tông mà thôi. Sau đó, họ hàng còn phải hỏi rõ những sự việc Tào Cấp từng trải qua.



Chờ cho mọi việc đều được xác nhận xong thì mới chọn ngày lành để quy tông nhận tổ.



Chuyện này còn là do có Tào Tháo đốc thúc, chứ nếu không thì càng mất thêm nhiều thời gian. Tào Bằng không sốt ruột lắm. Dù sao Hứa Đô không có chuyện lớn gì, hắn có thể thả lỏng người, thoải mái ngắm cảnh trí xung quanh Tiếu Huyện, cũng có khi theo Tào Cấp thăm hỏi các bậc đại lão trong dòng họ để tạo mối quan hệ thân thiết.



Dòng họ Tào thị lớn cỡ nào?



Rất lớn!



Theo Tào Đằng tính toán, Tào thị còn phân ra làm ba chi.


"Thường nghe rằng: Bậc minh chúa gặp nguy mà chế biến, kẻ trung thần lo nạn nước mà tùng quyền. Cho nên, có người phi thường rồi sau mới có việc phi thường. Có việc phi thường rồi mới có công lao phi thường.



Thế mà có kẻ nhân được thể, hung hăng tàn bạo, chiếm cứ liên miên, hại người hiền, giết người ngay.*



Thái thú Cửu Giang quá cố Biên Nhượng là bậc anh tài trí tuấn vĩ, thiên hạ đều biết tiếng, nhìn ngay nói thẳng, không lời dua nịnh nên bị người giết chết. Nắm quyền, tự tung tự tác, ức hiếp thiên tử. Khinh nhờn vương thất, làm bại hoại pháp chế, rối loạn kỷ cương, ngồi khuynh loát cả Tam đài, chuyên chế hết cả triều chính, muốn thưởng ai mặc lòng, muốn giết ai cứ nói. Yêu ai thì làm rạng tới ba đời, ghét ai thì giết cả ba họ. Ai tụ tập luận bàn thì bị chém công khai. Ai bí mật dị nghị thì bị giết thầm lén. Trăm quan phải ngậm miệng, người đi đường chỉ đưa mắt cho nhau, k







Như pháp lệnh!"



Người viết bài hịch văn này tên là Trần Lâm, tự Khổng Chương, là người Quảng Lăng, Từ Châu.Người này từng làm bộ hạ dưới trướng chủ soái đại tướng quân Hà Tiến. Hà Tiến vì muốn giết thập thường thị nên từng triệu dũng tướng khắp nơi, dẫn binh đe dọa thái hậu. Lúc đó, Trần Lâm từng phản đối, nhưng không được Hà Tiến nghe theo. Sau Hà Tiến chết, Trần Lâm lánh nạn ở Ký Châu rồi quy thuận Viên Thiệu, vì thế mới có bài hịch này.



Bài hịch mắng Tào tặc này là do Trần Lâm viết ra theo lệnh của Viên Thiệu.*



Gần đến cuối năm, Tào Tháo đau đầu, nằm trên giường, không dậy nổi, nhưng sau khi đọc xong bài hịch này, toàn thân y toát mồ hôi lạnh, bật người ngồi dậy.*



Viên Thiệu làm thế là muốn ta khai chiến rồi!*



Tuy rằng Tào Tháo đã sớm chuẩn bị trước cho việc khai chiến nhưng khi thực sự tuyên chiến, y vẫn không tránh khỏi lo sợ.*



Y vội vàng gọi Quách Gia.*



-Phụng Hiếu, ngươi đã đọc qua bài hịch của Viên Thiệu chưa?*



Quách Gia nói:*



-Gia đã đọc qua.*



-Ý Phụng Hiếu như thế nào?*



-Viên Thiệu đã quyết tâm khai chiến ngay lúc cuối năm này.Tuy nhiên chủ công không cần phải để ý đến Viên Thiệu. Chủ công và Viên Bản Sơ sớm muộn gì cũng sẽ đánh một trận. Đây là việc chúng ta đã sớm đoán trước. Hiện giờ, Viên Thiệu có trăm vạn hùng binh, nhưng như vậy cũng không có gì phải sợ. Chủ công có thể bảo Thịnh Phách ghìm chân Viên Đàm, lệnh Văn Viễn trấn thủ Hà Nội để kiềm hãm binh mã Tịnh Châu. Như vậy là có thể gạt bỏ hai cánh quân của Viên Thiệu. Mà theo Gia phỏng đoán thì binh lực thực sự mà Viên Thiệu có thể huy động chỉ có hơn mười vạn binh. Chủ công xin cứ yên tâm. Chỉ có điều, Viên Thiệu không đáng sợ.Người mà Gia lo nghĩ chính là tiểu bá vương Giang Đông.*



-Ngươi nói con sư tử của Tôn gia ư?*



-Đúng vậy.*



Trong mắt Quách Gia hiện lên một ánh mắt sắc bén.*



-Tôn Sách hiện giờ hùng bá sáu quận Giang Đông, thực lực bành trướng. Văn có Trương Tử Bố, võ có Chu Công Cẩn, lại có thêm Trình Phổ, Hoàng Cái, Hàn Đương và các lão thần Giang Đông. Nếu như hắn và Viên Thiệu liên kết lại cùng chinh phạt Từ Châu thì nhất định sẽ thành đại họa.Chủ công, Gia nghĩ rằng việc an bài từ năm ngoái đã có thể thực hiện được rồi.Chỉ cần loại trừ Tôn Bá Phù, Giang Đông nhất định sẽ loạn. Đến lúc đó chủ công có thể toàn lực đánh Viên Thiệu rồi.*



Con ngươi Tào Tháo lóe lên, dường như y đang lầm bầm độc thoại:*



-Con sư tử ở Giang Đông kia thật đúng là cái mối họa trong lòng ta.*



Quách Gia nghe đượcliền mỉm cười.*