Tào Tặc

Chương 303 : Giả Hủ trả thù

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Ở hậu thế có rất nhiều người nghĩ rằng khi người xưa quyết chiến, hai quân đối đầu sau đó đánh giết để quyết phân thắng bại.



Nhưng còn trên thực tế?



Đoạn đầu binh pháp Tôn Tử có nói: chưa chiến mà tính thắng thì phải tính nhiều, chưa chiến mà tính không thắng là do tính ít. Tính nhiều thắng, tính ít không thắng, huống hồ không tính? Ta xem lần này thắng bại đã rõ.



Buổi tối, Giả Hủ và nghĩa tử Giả Tinh ngồi ở sau phủ Chấp Kim Ngô, nhìn cảnh tuyết rơi trong viện, uống rượu, trò chuyện với nhau. Tuyết trắng khiến cho đêm càng yên tĩnh. Gió không mạnh mà có phần dịu dàng. Trong tiểu đình, có một cái lư đang hâm nóng bình rượu. Hương thơm của rượu bay tứ phía khiến người phải thèm thuồng. Giả Hủ rất thích cảnh này, càng thích hơn là được nói chuyện trên trời dưới đất với hài tử.



Giả Mục không ở nhà. Từ khi Giả Hủ quy phục Tào Tháo thì Tào Tháo cực kỳ coi trọng cha con Giả thị. Không những Giả Hủ được làm Chấp Kim Ngô, Đô Đình Hậu mà Giả Mục còn được đảm nhiệm chức đình úy, làm trợ thủ cho Mãn Sủng. Mãn Sủng là người điên cuồng làm việc, thường xuyên làm việc cho đến hơn nửa đêm. Mà Giả Mục khi mới tới Hứa Đô cũng muốn có chút sự nghiệp nên cũng rất chăm chỉ làm việc. Cũng vì vậy mà Giả Mục nhanh chóng được Mãn Sủng xem trọng. Hai người làm việc quên hết tất cả, quên cả thời gian.



Giả Hủ đành phải kéo Giả Tinh ngồi uống rượu trong đình.



-Nay Tào công chưa khai chiến, chúng ta nên trù tính cho kỹ. Thử nhẩm lại cũng biết. Bắt đầu từ năm ngoái, y đã liên tục xuất binh đánh Trương Tú, Lã Bố, đốc phủ Quan Trung, chẳng ngoài mục đích là trận quyết chiến ngày hôm nay. Trương Bá Loan quy thuận càng giúp cho Tào công bớt đi một cái gai, có thể toàn lực đối phó với Viên Thiệu. Chỉ nhìn lại lúc đầu khi công phạt Hà Nội là đủ biết y đã an bài toàn bộ cục diện. Tang Phách xuất binh đến Bắc Hải, Đông An và Tề Quận, còn Trương Văn Viễn đóng binh ở Xạ Khuyển, chẳng khác nào như chặt đứt hai cánh tay của Viên Thiệu. Như vậy, ưu thế về binh lực vốn có của Viên Thiệu cũng không còn nữa.



-Nhưng mà…



Giả Tinh có vẻ hơi lo lắng một chút, lời nói tới miệng lại không bật ra được. Giả Hủ khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:



-Thối Chi, cứ nói đừng ngại.



-Nhưng như vậy thì binh lực của Tào công không phải cũng bị phân tán sao?



-Đúng vậy.



Giả Hủ có phần khen ngợi khi nhìn Giả Tinh, trong lòng thầm thở dài một tiếng. Giả Mục giỏi pháp luật. Giả Phóng thích chiến sự. Nhưng bày mưu tính kế vốn là sở học của Giả Hủ lại không có người kế thừa. Hắn thật không nghĩ tới việc con nuôi của mình lại thích việc bày mưu tính kế, lại thường xuyên xin chỉ giáo khiến Giả Hủ cảm thấy an ủi vô cùng.



-Binh lực của Tào công quả thực là phân tán. Nhưng mặc dù Viên Thiệu có trăm vạn hùng binh cũng không thể huy động toàn bộ được. Gã nhất định sẽ phải qua sông từ Duyện Châu đến thẳng Hứa Đô. Mà trên đường đến Hứa Đô, ở Trần Lưu có Hạ Hầu Uyên trấn giữ, Tế Dương lại có Vu Cấm nắm giữ. Đại quân của Viên Thiệu lại chỉ có Diên Tân, Bạch Mã, Toan Tảo tới Hứa Đô. Vì vậy, binh lực hùng hậu của gã khó mà triển khai ưu thế được. Cho nên, Tào Công và Viên Thiệu một khi đã quyết chiến thì nhất định sẽ là một cuộc chiến trường kỳ, không phải một sớm một chiều là có thể chấm dứt được.



Nhưng Tào Công từ lâu đã hoàn thành bố cục, còn Viên Thiệu dấy binh có phần tùy ý khiến cho binh lực của gã vốn có ưu thế lại bị yếu đi. Theo ta thấy, trong trận chiến này, Tào Công và Viên Thiệu năm ăn năm thua. Ai có thể nắm được thời cơ trước thì người đó có thể giành được thắng lợi. Phải xem mưu trí và con mắt tinh tường của bọn họ thế nào đã.



Giả Tinh như thoáng chút suy nghĩ.



-Thối Chi, nếu như con là Viên Thiệu, khi chiến sự bước vào lúc căng thẳng thì con sẽ làm thế nào?



Giả Tinh ngẫm nghĩ một lúc rồi cười khổ lắc đầu.



-Con xin phụ thân chỉ giáo cho.



Giả Hủ trầm tư.



-Nếu như ta là Viên Thiệu thì nhất định sẽ cắt đứt đường lương thảo của Tào công.



-Hả?



-Đường lương thảo mà bị cắt thì sĩ khí tự nhiên sẽ loạn. Một khi lương thảo xảy ra vấn đề thì thắng thua sẽ rõ ràng.



-Phụ thân, ý người có phải là…



Khuôn mặt Giả Hủ chợt biến đổi thành hung dữ, hắn nói:



-Ta muốn cho tên Tào Hữu Học kia gặp rắc rối một phen.



-A?




Một câu này đã nói hết bao nỗi uất ức của Hoa Đà suốt hai mươi năm nay.



Tào Bằng vỗ vỗ vai hắn, ngày hôm sau liền sai người truyền tin đến Hứa Đô. Quan hệ của Tào Cấp và Lưu Diệp không tồi. Dựa vào mối quan hệ này đủ để đưa Hoa Đà nhận chức thái y lệnh. Dù sao thì hiện giờ Tào Cấp không còn là một thợ rèn thủ công nữa. Gã là Dân Tào đô úy, Vũ Khố lệnh, Phụng Xa hầu. Đồng thời, hiện tại, Tào Cấp là họ hàng Tào thị, là em họ của Tào Tháo, còn gì có thể so sánh với sự thân thiết này? Lưu Diệp là một người thông minh, quyết sẽ không vì thế mà bất hòa với Tào Cấp.



-Ta phải quay về Hứa Đô.



-Ta đã nghe nói.



-Ngươi về thu xếp một chút rồi cùng đi với ta.



Hoa Đà nghe được, không khỏi vui mừng:



-Công tử, ta không cần phải thu dọn gì cả, chỉ có một lão bộc đã đi theo ta nhiều năm, đang ở ngoài cửa chờ. Chỉ cần công tử ra lệnh một tiếng, Đà có thể khởi hành ngay. Đà không có gia sản gì, tất cả hành lý đều ở trong đầu ta rồi.



Tào Bằng cười:



-Ta đây cần phải phái người đặc biệt bảo vệ ngươi mới được.



-Vì sao?



-Cái đầu quý báu như vậy nếu mà đánh mất thì chẳng phải là tổn thất sao?



Tào Bằng nói những lời này là có thâm ý khác. Hắn không rõ trong lịch sử, cuối cùng Hoa Đà chết như thế nào, nhưng nghĩ đơn giản thì có lẽ là do đắc tội với Tào Tháo.Tào Bằng dùng cách nói này để thức tỉnh Hoa Đà. Hứa Đô không như Tiếu Huyện, sau khi ngươi tới rồi thì phải thận trọng nhiều hơn. Ngươi chết thì không sao nhưng những tri thức trong đầu ngươi thì không thể bị thất truyền được. Những tri thức của ngươi còn quan trọng hơn mạng sống của ngươi.



Hoa Đà trịnh trọng gật đầu:



-Công tử yên tâm. Sau khi tới Hứa Đô thì công tử sai đâu Đà làm đó.



-Tốt lắm. Chúng ta xuất phát.



Tào Cấp cùng người nhà Tào thị đưa tiễn Tào Bằng rời khỏi Tiếu Huyện.Dọc đường đi, họ ngày đêm không nghỉ, không nói chuyện nhiều. Hơn mười ngày sau, cũng chính là giữa tháng mười hai, đoàn người Tào Bằng mệt mỏi đã đến được Hứa Đô.Tào Bằng cho người dẫn Hoa Đà về nhà, rồi sau đó thúc ngựa đến thẳng phủ Tư Không. truyện được lấy tại TruyenFull.vn



Tào Tháo sớm đã được bẩm báo tất cả các sự tình ở chỗ Tào Bằng. Tào Bằng vừa đến phủ Tư Không thì được người dẫn vào hậu viên.



Trong hậu viên có một cái đình hóng mát. Tào Tháo khoác một bộ áo lông cừu thật dày, ngồi uống rượu, thưởng thức hồng mai nở rộ trong vườn.



-A Phúc, mau tới đây ngồi.



-Thế phụ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mà bảo người triệu ta về gấp vậy?



Tào Bằng đi vào đình, ngồi xuống.



-Đến đây, đến đây. Trước tiên uống hết chén rượu nóng này rồi nói sau.



-Thế phụ, nếu người không nói sự tình trước thì có đem sơn hào hải vị, mỹ tửu ngọc dịch ta cũng ăn không vào.



-Đứa bé này thật là nóng vội.



Tào Tháo cười hiền lành nhìn Tào Bằng, một lúc lâu sau thì trầm giọng nói:



-A Phúc, ít ngày nữa ta sẽ quyết chiến với Viên Thiệu. Bây giờ, ta cần một người trấn thủ đường lương thảo cho ta. Ta muốn triệu hồi Thúc Tôn, giao cho hắn trọng trách này. Nhưng Hải Tây và Lưỡng Hoài đều là nơi quan trọng. Nếu như triệu hồi Thúc Tôn, thì Hữu Học, ngươi cho là lúc đó nên điều người nào đi thế cho Thúc Tôn?