Tào Tặc
Chương 308 : Bắt Giả Hủ hiến kế
Ngày đăng: 00:04 22/04/20
Hứa Đô, đại doanh trại Bắc quân ngũ giáo. Nơi này vốn là một mảnh đất hoang, cỏ dại mọc um tùm. Nhưng từ năm đầu Kiến An, sau khi Tào Tháo nghênh đón Hán đế dời đô đến Hứa huyện, vùng đất bỏ hoang này đã trở thành nơi tập trung của Bắc Quân Ngũ Giáo.
Bình thường Bắc Quân Ngũ Giáo có doanh trại phân bố bốn phía Hứa Đô. Bên trong doanh trại Bắc Quân tập trung một đội giáo binh, bên cạnh có một đội kỵ binh. Dù sao thì nơi này không thể so sánh với đế đô Tuy Dương đã tồn tại được gần ngàn năm khi xưa. Luận về diện tích,Hứa Đô vẫn không thể bằng Tuy Dương.
Ngay như đại doanh của Bắc Giáo này, không gian đóng quân rất lớn, rất rộng rãi. Nhưng nếu cả ngũ giáo cùng tập hợp lại trong đại doanh Bắc Giáo thì rõ ràng không thể chứa đủ toàn bộ đội nhân mã. Nếu là ở Tuy Dương đại doanh Bắc Giáo hoàn toàn thừa diện tích để ngũ giáo tập trung. Khi ở Tuy Dương, nơi trú quân của Bắc quân gọi là Bắc quân đại doanh. Còn khi ở Hứa Đô chỉ có thể gọi là Bắc Giáo đại doanh. Nếu muốn cả ngũ giáo tập trung ở nơi này, ít nhất phải mở rộng diện tích thêm vài lần nữa.
Tào Bằng thân là Bắc Quân Trung Hậu, không thuộc ngũ giáo, mà tự có vị thế riêng. Vì thế, khi đi vào doanh trại Bắc Giáo, hắn đi thẳng tới lều chủ soái. Lúc này, trong lều chủ soái đã có không ít người.
Truân Kỵ Giáo Úy Lã Càn là người Nhâm thành của Duyện châu. Từ khi Tào Tháo khởi binh ở Đông Quận, người này đã đi theo Tào Tháo, từ chức Tương Bí Giáo Úy lên làm thái thú Thái Sơn. Hắn nhiều lần dẹp yên dư đảng của quân Khăn Vàng. Năm Kiến An thứ ba, sau khi Lã Bố bị giết, Tang Phách thay thế cho Lã Càn, đảm nhiệm chức thái thú Thái Sơn. Còn Lã Càn được điều tới Hứa Đô đảm nhiệm chức Truân Kỵ Giáo Úy. Người này không chỉ võ nghệ cao cường mà tài xạ thuật cũng rất tuyệt. Điểm hiếm thấy nhất chính là Lã Càn còn giỏi trị quân, thông hiểu binh pháp; ở trong quân đội, hắnthuộc loại tướng lãnh có thể trấn giữ một phương. Nếu nói có người giỏi về nội chính trong đám tướng lãnh thì Lã Càn ở quận Thái Sơn rõ ràng nổi trội hơn hẳn.
Việt Kỵ Giáo Úy Bà Lự quản lý đội binh mã. Y không tinh thông võ nghệ, cũng không hiểu binh pháp nhưng doanh trại Việt Kỵ quân do y quản lý lại rất hiệu quả.
Xạ Thanh Giáo Úy Sử Hoán là người Bái huyện, Dự châu. Từ thời trẻ, hắn đã làm hiệp khách. Sau khi Tào Tháo khởi binh, hắn lấy thân phận khách quân, nhận chức Giáo Úy. Khi thảo phạt, hắn thường là người giám quân và theo dõi chư tướng. Năm Kiến An thứ tư, sau khi Sử Hoán và Trương Liêu giết Khôi Cố ở Xạ Khuyển, hắn nhận chức Xạ Thanh Giáo Úy.
Bộ Quân Giáo Úy Vương Trạch là người Thái Nguyên, Tịnh châu.
Ngoài bốn vị Giáo Úy này ra, vốn dĩ còn có Trường Thủy Giáo Úy Chủng Tập, kẻ đã bị giết chết vì tội mưu phản. Xét thấy Bắc Quân Ngũ Giáo thường trú ở Hứa Đô, trách nhiệm trọng đại, nhất định phải an bài người tâm phúc làm tướng thì mới có thể yên tâm, vì thế, sau khi Tào Tháo suy nghĩ rất lâu đã lệnh cho Quảng Xương Đình Hầu Nhạc Tiến đảm nhận chức vụ này.
Nhạc Tiến này cũng là người đi theo Tào Tháo sớm nhất. Từ thời hai mươi hai lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, Nhạc Tiến đã ở dưới trướng Tào Tháo. Về sau, hắn làm hãm trận Đô Úy, mỗi lần tham gia chiến trận đều xông lên đầu tiên, dũng mãnh phi thường. Từ năm thứ ba Sơ Bình đến nay, suốt mười năm, hắn trải qua hơn trăm cuộc chiến lớn nhỏ, có thể nói là chiến công hiển hách. Vì vậy, bất kể giữ chức thảo đãng giáo úy hay du kích tướng quân, hắn đều nổi danh anh liệt, rất được Tào Tháo yêu thích. Để Nhạc Tiến nhận chức Trường Thủy Giáo Úy cũng là để kiềm chế ngũ giáo. Dù sao, trong ngũ giáo, Nhạc Tiến có danh vọng cao nhất, chiến công hiển hách nhất, tước vị cao nhất. Nếu so giữa Lã Càn Và Nhạc Tiến thì Lã Càn chẳng những kinh nghiệm không đủ, danh vọng và chiến công cũng kém xa. Cho nên, sau khi trải qua một phen thăng trầm, thực lực và địa vị của Trường Thủy Giáo Úy không những không suy yếu mà ngược lại Nhạc Tiến đã trở thành người đứng đầu trong ngũ giáo.
Ngoài ngũ giáo giáo úy ra, còn có ngũ giáo tư mã cũng đã ngồi yên vị trong đại trướng. Truân Kỵ Tư Mã Hứa Nghi, Việt Kỵ Tư Mã Đặng Phạm, Xạ Thanh Tư Mã Hạ Hầu Ân (chẳng những Tào Bằng quen thuộc, hơn nữa Tào Bằng còn có ân cứu mạng với người này), Bộ Quân Tư Mã Điển Mãn, Trường Thủy Tư Mã Hạ Hầu Thượng. Xem cách an bài ngũ giáo tư mã đủ biết Tào Tháo cực kỳ coi trọng và hết sức tín nhiệm Tào Bằng. Ngũ giáo tư mã đều có quyền chưởng binh tạm thời, còn Tào Bằng có toàn quyền đốc thúc và giám sát quân sĩ.
Tào Bằng vừa đến, đám người Hứa Nghi đều quay ra chào hắn. Tuy nhiên, Tào Bằng không để ý tới bọn họ mà bước thẳng đến trước đám người Nhạc Tiến Lã Càn chào hỏi. Hành động này khiến cho đám người Nhạc Tiến có ấn tượng tốt với Tào Bằng. Đều ở Hứa Đô, ai lại không biết Tào Bằng này là tâm phúc của Tào Tháo? Đừng thấy hắn còn nhỏ tuổi nhưng công lao và năng lực không hề kém chút nào. Hắn từng hỗ trợ cho tỷ phu bình định Hải Tây, theo Tuân Diễn đi sứ Giang Đông, thủ vững Khúc Dương, dẫn đại quân chiến đấu cùng Trần Cung, bái Hồ Chiêu làm thầy. Tào Bằng cũng được xem là kẻ có danh tiếng.
Đại án ở Tuy Dương nhờ Tào Bằng mà phá được. Đánh chết Chủng Tập, càng thể hiện rõ dũng khí và võ dũng của Tào Bằng. Bây giờ, hắn trở thành cháu họ Tào Tháo, tiền đồ sau này thế nào, ai có thể nói được?
Nhạc Tiến cười nói:
-Hữu Học đến đây, mau ngồi đi.
-Tạ ơn Quảng Xương Đình Hầu.
Tà Bằng thi lễ, sau đó mới chào hỏi đám người Hứa Nghi, ngồi xuống vị trí trung quân.
-Hữu Học, ngươi cũng biết thế cục hiện giờ thế nào chứ?
Nhạc Tiến đột nhiên hỏi. Tào Bằng nói:
-Hôm nay khi ta và Đô Đình Hậu nói chuyện thì có nghe hắn nhắc tới.
-Hữu Học, ngươi nghĩ tình hình thế nào?
-Ừm…
Tào Bằng do dự, không biết nên trả lời thế nào cho tốt. Nhạc Tiến cười nói:
-Nơi này không có người ngoài. Ta chỉ thuận miệng hỏi, ngươi không cần phải e ngại.
Tào Bằng gãi đầu nói:
-Tình thế sợ là không tốt lắm.
-Ồ?
-Nếu chỉ mất đi Bạch Mã thì không có gì phải sợ, có thể đoạt lại được. Nhưng Bộc Dương thuộc về Duyện Châu, lại có quan hệ trọng đại. Chủ công nếu không thể mau chóng đoạt lại Bộc Dương, chỉ sợ cục diện càng gay go hơn.
Nhạc Tiến nhẹ nhàng gật đầu.
-Lời Hữu Học nói và những gì bọn ta thảo luận vừa rồi đại khái giống nhau. Được rồi. Mọi người hãy nói tiếp đề tài đang nói lúc nãy. Vừa rồi ngươi mới nói là Bộc Dương, Bạch Mã và Diên Tân hiện đang tạo thành thế vạc?
Giả Hủ vừa mới đi khỏi, gương mặt Tào Tháo tức thì hiện ra vẻ lo âu.
-Phụng Hiếu, Văn Nhược, làm như vậy được không?
Quách Gia khẽ mỉm cười:
-Chủ công, Hữu Học mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng không phải người không biết nặng nhẹ. Nếu hắn đã nói như vậy nhất định Giả Hủ sẽ nghĩ ra biện pháp. Có lẽ chủ công vẫn nên suy nghĩ một chút, xem có kế nào có thể đón đầu quân Viên Thiệu thành công được hay không.
***
Đêm đến, Tào Tháo để Tào Thuần làm tiên phong, dẫn Hổ Báo kỵ xuất phát.
Còn y tự mình dẫn Võ Vệ quân, Hổ Bôn quân với ba giáo: truân kỵ, việt kỵ, xạ thanh tập hợp lại làm trung quân rời khỏi Hứa Đô theo sau. Trường thủy doanh của Nhạc Tiến và Bộ Quân doanh làm hậu quân. Nhạc Tiến làm chủ tướng hậu quân, Vương Trạch làm phó tướng. Điển Mãn và Hạ Hầu Thượng làm quân Tư Mã, nửa đêm lập tức xuất phát.
Lúc này, Hạ Hầu Uyên đã dẫn binh đến Toan Tảo.
Giả Hủ ngồi trên lưng ngựa rầu rĩ không vui. Sau khi đại quân xuất chinh, hắn không quản lý Bắc Quân Ngũ Giáo mà phải làm quân sư quân sự cho Tư Không, ở lại trong trung quân.
-Phụ thân, sao người rầu rĩ không vui?
Giả Tinh thúc ngựa đuổi theo, đi bên cạnh Giả Hủ, lo lắng hỏi:
-Chẳng lẽ là do chủ công gây khó dễ?
Giả Hủ lắc đầu.
-Thật ra, giải quyết việc này cũng không khó. Bây giờ, Lưu Bị đóng giữ ở Bộc Dương, nhìn tưởng mạnh nhưng thật ra có sơ hở rất lớn. Gã quy thuận Viên Thiệu nhưng lại có dã tâm lớn. Mà Viên Thiệu không phải người không có thủ đoạn. Mưu sĩ dưới trướng hắn tuy nhiều nhưng luôn xâu xé lẫn nhau. Vì thế, Viên Thiệu sẽ không tin Lưu Bị. Mưu sĩ dưới trướng hắn cũng chưa chắc sẽ để ý đến Lưu Bị. Chỉ cần phái người ly gián, để đôi bên có khoảng cách thì rắn Thường Sơn kia sẽ thành hữu danh vô thực thôi.
Giả Hủ nói ra lời này, lộ rõ vẻ tự tin mãnh liệt. Giả Tinh bừng tỉnh ngộ ra:
-Con hiểu rồi. Ý phụ thân là bắt chước Trần Bình bày kế ly gián Hạng Tịch và Phạm Tăng sao?
Giả Hủ cười, không trả lời.
Trần Bình bày kế ly gián Hạng Tịch và Phạm Tăng là điển tích nổi tiếng về thời Hán Sở. Hạng Tịch chính là Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ. Phạm Tăng là mưu sĩ của Hạng Vũ, được Hạng Vũ tôn làm á phụ, là một mưu sĩ cực kỳ có năng lực thời Hán Sở. Khi ấy, Hán Vương Lưu Bang và Hạng Vũ giao chiến, bất phân thắng bại. Sau khi Lưu Bang được Hàn Tín trợ giúp, người khiến Lưu Bang phải e ngại nhất chính là Phạm Tăng bên cạnh Hạng Vũ, chứ không phải là Hạng Vũ. Lúc này, mưu sĩ Trần Bình của Lưu Bang hiến kế ly gián quan hệ của Phạm Tăng và Hạng Vũ. Cuối cùng, Phạm Tăng cáo lão hồi hương, về sau ốm chết. Sau khi Hạng Vũ mất đi Phạm Tăng đã bị nhốt ở Cai Hạ, tự vẫn ở Ô Giang.
Ngẫm lại, quan hệ giữa Hạng Vũ và Phạm Tăng thân mật như vậy mà còn có thể bị châm ngòi ly gián. Lưu Bị và Viên Thiệu vốn không có giao tình gì. Hơn nữa, Lưu Bị gần như đứng độc lậptrong quân Viên Thiệu, lại có danh là hoàng thúc, làm sao Viên Thiệu có thể không hoài nghi, đề phòng. Hai kẻ này như hai lão hổ, mặc dù hiện tại tạm thời yên ổn vô sự với nhau, nhưng khi có biến cố sẽ lập tức phản bội nhau. Kế này của Giả Hủ có thể nói là dùng một lời nói hạ gục đối phương. Nói thẳng ra, điểm yếu của rắn Thường Sơn chính là Lưu Huyền Đức.
Giả Tinh nói:
-Nếu phụ thân đã có kế sách thì cần gì phải lo lắng?
Giả Hủ thở dài:
-Ta suy nghĩ xem là kẻ nào đã ném cho ta đống lửa này thôi.
Đột nhiên, gã cười lạnh lùng. Giả Tinh do dự một chút, hạ giọng nói:
-Ta nghe nói, hôm nay khi nghị sự trong đại trướng, Tào Trung Hầu từng nói với Quảng Xương Đình Hầu là phụ thân là người khôn ngoan.
-Lại là tiểu tử này.
Giả Hủ dường như không hề giật mình, ngược lại hạ giọng nói:
-Ta và Tào Hữu Học thề không đợi trời chung.
Giả Tinh nghe được lại mỉm cười.