Tào Tặc

Chương 309 : Huyền Đức chứng minh thế nào

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Chiếm Bộc Dương đã ba ngày, đại quân Viên Thiệu ùn ùn xuất phát tiến về Hà Nam. Viên Thiệu lệnh cho mưu sĩ Hứa Du đốc quân còn hắn lãnh binh tiếp tục đóng giữ ở Lê Dương.



Ngày hai mươi bảy tháng mười hai, Hạ Hầu Uyên đột nhiên xuất binh từ Toan Tảo, tấn công Diên Tân dữ dội. Đồng thời, chủ tướng Hổ Lao quân là Hạ Hầu Đôn cũng không ngừng dẫn binh qua sông, tiến vào Hà Nội muốn hợp binh với Trương Liêu để tấn công hậu phương Ký Châu. Ý đồ Tào Tháo đã lộ rõ, không còn nghi ngờ gì nữa. Y muốn qua sông quyết chiến với Viên Thiệu ở Hà Bắc. Dường như đối với Tào Tháo, Bộc Dương mất đi không có chút ảnh hưởng gì.



Viên Thiệu không khỏi đắc ý, nói với binh sĩ dưới trướng:



-Người ta nói Tào Mạnh Đức dụng binh như thần. Theo ta thấy, y cũng chỉ là một kẻ bất tài, không thức thời mà thôi.



Hắn và Tào Tháo từng có quan hệ thân thiết, thời thiếu niên từng làm những việc ngông cuồng với nhau. Từ trước đến nay, Viên Thiệu luôn vượt trên Tào Tháo một bậc, bất luận là xuất thân hay tài học hay quan chức. Khi Tào Tháo làm Điển Quân Giáo Úy thì Viên Thiệu đã làm Ti Đãi Giáo Úy. Khi Tào Tháo khởi quân ở Đông quận, Viên Thiệu đã đoạt được Ký Châu.



Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Tào Tháo dần dần vượt lên trước, hơn Viên Thiệu một bậc. Đặc biệt, sau khi Tào Tháo thừa lệnh thiên tử, sai khiến chư hầu ban cho Viên Thiệu chức đại tướng quân, nhưng có hoàng đế trong tay y, ít nhất trên danh nghĩa, Viên Thiệu vẫn phải tôn kính Hứa Đô. Cho dù chức quan của Viên Thiệu cao hơn Tào Tháo nhưng người ta vẫn có cảm giác rằng Viên Thiệu thấp hơn Tào Tháo một bậc.



Vừa khinh thường vừa sợ. Đó là thái độ của Viên Thiệu đối với Tào Tháo.



Bây giờ, Bộc Dương bị hắn cướp lấy, lần này Tào Tháo sớm muộn gì cũng bị diệt vong. Không ngờ Tào Tháo không cứu Bộc Dương mà ngược lại còn tấn công mạnh vào Diên Tân và còn đích thân tuyên chiến. Viên Thiệu ở Lê Dương còn có gần hai trăm ngàn đại quân, còn Tào Tháo có thể điều động bao nhiêu binh mã đây?



Viên Thiệu thấy, xem ra Tào Tháo đã hoảng loạn lắm rồi.



Ngày hai mươi tám tháng mười hai, trong phủ Lê Dương.



Viên Thiệu đã quyết là đầu tháng giêng sẽ qua sông xuất trận, bắt đầu tổng tiến công Tào Tháo. Bận rộn cả ngày, hắn có phần mệt mỏi. Vì thế, khi trời mới tối Viên Thiệu đã quay về phòng nằm, nghỉ ngơi một chút. Vậy mà hắn vừa mới nằm xuống đã có người ngoài cửa bẩm báo:



-Đại tướng quân, Hà Nam cấp báo.



-Hả?



Hà Nam này không phải là tỉnh Hà Nam thời sau, mà chỉ là mạn phía nam sông Hoàng Hà. Lúc này, Hà Nam do Hứa Du đốc quân. Hứa Du, tự Tử Viễn, thời còn trẻ đã từng làm bằng hữu cùng bôn tẩu với Viên Thiệu và Tào Tháo, có giao tình qua lại.



Sau khi tham gia sự kiện thứ sử Ký Châu Vương Phân mưu sát Hán đế, gã phải chạy trốn, về sau đến nương tựa dưới trướng của Viên Thiệu. Viên Thiệu khá tín nhiệm Hứa Du thường giao những nhiệm vụ quan trọng. Nghe Hứa Du phái người truyền tin đến, Viên Thiệu lập tức hiểu rõ đã xảy ra đại sự.



-Mau bảo hắn vào.



Viên Thiệu khoác áo vào, bảo tên lính bỏ thêm than vào lò cho lửa cháy to hơn. Một lát sau, một tên lính dẫn một nam tử mặc đồ đen vào trong phòng.



-Tiểu nhân Hứa Bình bái kiến đại tướng quân.



-Hứa Bình, không cần đa lễ. Tử Viễn cử ngươi đến có chuyện gì vậy?



Hứa Bình này là gia thần của Hứa Du, vẫn luôn theo cạnh Hứa Du nên Viên Thiệu không hề xa lạ gì. Thấy Hứa Bình, Viên Thiệu không hề nghi ngờ gì. Hắn ngồi phía trên, vẻ mặt ôn hòa bảo Hứa Bình ngồi xuống nói chuyện thân mật như người một nhà.



Viên Thiệu nói như vậy nhưng Hứa Bình cũng không dám tuân theo. Hắn lấy từ trong người ra hai phong thư, hai tay trình cho Viên Thiệu.



-Chuyện gì xảy ra?



-Hôm nay, trong khi lão gia tuần tra đã bắt được một mật thám của Tào quân.



-Hả?



-Lão gia lục soát trên người tên mật thám thì phát hiện ra một phong thư do Tào Tháo gửi cho Lưu Bị ở Bộc Dương.



Viên Thiệu chợt lo lắng, sắc mặt trầm xuống, lạnh ngắt. Hắn gật đầu mở thư của Hứa Du ra, nội dung không khác những gì Hứa Bình nói lắm. Đồng thời, Hứa Du còn nói thêm: "Tào Tháo không hề để ý tới Bộc Dương vì y đã sớm có mưu đồ."



Sau khi xem xong, Viên Thiệu nhíu mày lại. Hắn không hề lên tiếng, chỉ bỏ thư xuống, sau đó cầm lấy thư Tào Tháo gửi cho Lưu Bị.



Đây chắc chắn là bút tích của Tào Tháo. Viên Thiệu liếc mắt một cái là có thể nhận ra. ăm xưa, Viên Thiệu và Tào Tháo từng cùng nhau viết theo bản chữ mẫu "Hoa Sơn Bi" của Quách Hương Sát, "Thảo thư thế" của Thôi Viện. Có thể nói chuyện hai bên đều rất quen thuộc nét chữ của nhau không có gì lạ cả.



Đây đúng là thư của Tào Tháo. Viên Thiệu cau mày, chăm chú đọc.



Nội dung thư được viết rất qua quýt, thậm chí còn có một vài chỗ bôi xóa lung tung. Nhưng đại khái ý thư gửi cho Lưu Bị nói: "Huyền Đức à, kế hoạch của chúng ta sắp thành công. Viên Thiệu đã bị lừa. Ta sẽ tiếp tục tấn công Diên Tân khiến Viên Thiệu phải quyết chiến với ta ở Hà Bắc. Đợi cho đến khi hắn chuyển hướng chú ý đi, ngươi và ta sẽ cùng lúc xuất quân, nuốt trọn binh mã của Viên Thiệu ở Hà Nam. Đến lúc đó, Viên Thiệu nhất định sẽ tập hợp binh lực quay lại phản công. Ta sẽ lệnh Hạ Hầu Đôn và Tập Hà Lạcmang ba vạn đại quân thừa cơ tấn công Ký Châu. Viên Thiệu tất bại. Nếu như thành công, ta và Huyền Đức sẽ chia đều Hà Bắc.


-Dực Đức sao lại lỗ mãng như vậy.



-Phụ thân, không phải là tam thúc lỗ mãng. Thật sự là tên gia nhân kia quá bừa bãi.



-Thôi đi, chuyện này lát nữa hãy nói. Chúng ta mau đuổi theo.



Quan Vũ và Quan Bình chạy nhanh tới cổng thành. Lúc này, dưới cổng thành, Trương Phi đang cầm roi ngựa trong tay, hung hãn quật Hứa Bình.



-Tên tiện nô ngươi, còn dám láo lếu nữa không?



-Tên xấu xa kia, ngươi có can đảm thì đánh chết ta đi. Nếu không, ta nhất định khiến Lưu Huyền Đức chết không có chỗ chôn.



Tính tình Trương phi vốn nóng như lửa, nghe được câu này lại càng giận hơn.



-Giờ ta cho ngươi chết không có chỗ chôn.



Hắn lại quất một roi nữa, đánh cho Hứa Bình da tróc thịt bong, kêu thảm thiết không ngừng.



-Tướng quân nương tay! Tướng quân tha mạng!



-Nếu ngươi không hạ mình, gia gia còn kính ngươi là một hảo hán, tha mạng cho ngươi. Nhưng ngươi đã xin tha, vậy càng không thể tha.



Trương Phi vừa mắng vừa đánh. Khi Lưu Bị phóng ngựa chạy tới thì Hứa Bình đã bị đánh cho mình đầy thương tích.



-Dực Đức, còn không ngừng tay!



Lưu Bị gào lên, không đợi chiến mã dừng lại đã nhảy xuống, lảo đảo chạy đến.



-Đại ca, huynh đừng cản ta. Hôm nay. nếu ta không đánh chết tên tiện nô này thì nhất định không bỏ qua.



-Dực Đức, ngươi muốn ta chết mới bằng lòng hả?



Lưu Bị thiếu chút nữa sụp xuống, thét lên.



-Đại ca, xin chỉ giáo cho.



-Ngươi, ngươi, ngươi…



Lưu Bị chỉ vào Trương Phi, cả người run lên. Gã đẩy tay Trương Phi ra, chạy tới chỗ Hứa Bình, tháo dây trói cho Hứa Bình.



-Tiên sinh chớ trách, đây chỉ là hiểu lầm thôi.



Hứa Bình được nâng dậy, chỉ tay về Lưu Bị, nói:



-Lưu Huyền Đức, chuyện này mà không trả… Mỗ gia sớm muộn gì cũng sẽ báo thù này.



-Bây giờ, lão tử chém cái đầu chó của ngươi trước đã!



Lưu Bị quát:



-Dực Đức, nếu đệ còn không ngậm miệng lại, vi huynh sẽ tự vẫn ngay trước mặt đệ.



Lúc này, Trương Phi mới hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng lại.



Lưu Bị đang định tới cầu xin Hứa Bình thì Hứa Bình đã lấy túi tiền ra ném xuống dưới chân Lưu Bị.



-Huyền Đức Công ban thưởng, mỗ gia không nhận nổi. Chúng ta đi.



Nói xong, kẻ hầu cận Hứa Bình tới đỡ hắn dậy, chật vật rời khỏi Bộc Dương.