Tào Tặc
Chương 310 : Giả Hủ làm được lần đầu
Ngày đăng: 00:04 22/04/20
Lưu Bị đứng ở dưới cửa thành nhìn bóng đoàn người Hứa Bình đi xa dần mà ngơ ngác, sững sờ, đầu óc trống rỗng. Thế là xong. Lần này đã đắc tội với Hứa Du. Gã lấy tay ôm mặt, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng. Gã xoay người lại, lại thấy khuôn mặt thật thà, chất phác của Trương Phi, giận sôi cả ruột mà không thể trút ra ngoài.
-Dực Đức thật không hiểu chuyện.
Sau khi Quan Vũ đuổi tới nơi, nghe kể lại sự việc, không khỏi trách mắng hắn. Lưu Bị cười khổ một tiếng:
-Vân Trường chớ có trách Dực Đức. Hắn cũng chỉ muốn bảo vệ ta mà thôi.
-Nhưng…
-Chúng ta về rồi nói sau.
Lưu Bị một tay kéo Trương Phi, một tay kéo Quan Vũ đi vào nha đường.
Ngoài cửa thành, hai tên kiệu phu nhìn nhau rồi lặng lẽ trốn đi mà không có ai phát hiện.
-Haha, trời cũng giúp ta!
Tào Tháo nghe được thám báo hồi báo liền ngửa mặt lên trời, cười lớn.
Lúc này, đại quân Tào Tháo đang đóng ở ngoài thành huyện Trường Viên, cách Vi Tử Doanh hai mươi dặm, nhưng chỉ cách Bạch Mã một ngày đường. Vì Hạ Hầu Uyên đang tấn công như vũ bão ở Diên Tân nên sẽ thu hút sự chú ý của Viên Thiệu. Còn ba người Vu Cấm, Lý Điển, Từ Hoảng đã xuất quân trước một thời gian làm chệch hướng quân Viên Thiệu. Tào Tháo làm bộ bày ra thế trận để quyết chiến ở Hà Nam, khiến Hứa Du càng tin thêm tin tưởng, tiếp tục đốc thúc chiến trường ở Diên Tân. Nhân lúc không có ai chú ý, Tào Tháo đã tới Trường Viên rồi.
Tào Tháo đúng là kẻ to gan lớn mật. Nhớ ngày đó, trong tay y chỉ có năm nghìn binh mã mà dám bạo gan đuổi bắt đại quân Đổng Trác. Bây giờ, trong tay y có hơn mười ngàn binh mã, lại càng không sợ Viên Thiệu.
Trong đại trướng trung quân, Tào Tháo tủm tỉm cười nhìn Giả Hủ.
-Văn Hòa, kế tiếp chúng ta nên làm gì?
Chuyện ở cửa thành Bộc Dương đã lọt vào tai Tào Tháo. Điều này chứng minh mối hiềm nghi giữa Lưu Bị và Viên Thiệu đã không thể cứu vãn. Tào Tháo biết rõ Hứa Du. Khi xưa, Tào Tháo từng xem hắn là một người bạn cùng bôn tẩu nhưng y không cực đoan như bọn Hứa Du. Sau khi kế hoạch mưu sát Hán Linh đế của Vương Phân bị thất bại, đám người Hứa Du chạy trốn. Từ đó, Tào Tháo và Hứa Du cũng ít liên lạc với nhau. Nhưng Tào Tháo tin tưởng Hứa Du không phải kẻ chỉ biết trơ mắt nhìn. Gia nô của hắn bị làm nhục, làm sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho Lưu Bị?
Trong trướng trung quân, Giả Hủ và Quách Gia ngồi ngay ngắn hai bên của Tào Tháo.
Tuân Du hiện đang ở Diên Tân hiệp trợ Hạ Hầu Uyên tác chiến. Trình Dục ở Quản thành (là Trịnh Châu, Hà Nam bây giờ) tiến hành phòng thủ. Còn Tuân Úc ở Hứa Đô điều phối công việc, trù tính an bài việc chung. Cho nên bên cạnh Tào Tháo chỉ có hai người Quách Gia và Giả Hủ đi theo hiến kế. Một người làm Tế Tửu Tư Không quân sự, một người làm tham mưu Tư Không quân sự, thật là quá tốt cho Tào Tháo!
-Lưu Huyền Đức lúc này đang thấp thỏm không yên. Nếu Hứa Du trở mặt thì gã chỉ có hai con đường khả thi. Hoặc là phản Viên Thiệu, hoặc là lập chiến công để giành lại sự tín nhiệm của Viên Thiệu. Vì vậy, mặc cho gã chọn con đường nào thì cũng không thể ở lại Bộc Dương lâu dài được. Kế tiếp phải xem quyết định của chủ công như thế nào thôi.
-Tào Trung Hầu?
-Người nào đó?
-Ty chức dưới trướng của Tào công. Tư Không có lệnh mời Tào Trung Hầu lập tức yết kiến, có chuyện quan trọng thương lượng.
-Hả? Ta lập tức đi ngay.
Tào Bằng nghe thấy Tào Tháo triệu kiến thì làm sao dám chần chừ. Hắn vội vàng đứng lên, vừa gỡ áo khoác lông cừu trắng móc trên cột xuống, vừa nói một tiếng với Cam Ninh và Hám Trạch rồi đi ra ngoài trướng. Bên ngoài trướng có một tên lính đang chờ. Tào Bằng biết người này, gã không những quen mà còn thân với Tào Bằng. Tên lính này tên là Tào Bân. Đương nhiên, gã không phải Tào Bân em trai ruột của Tào Tháo bị Trương Khuê, thuộc cấp của Đào Khiêmgiết ở Từ Châu. Gã là em trai của Tào Chân, cũng tên là Tào Bân, bằng tuổi Tào Bằng.
-Văn Chất, chủ công gọi ta có chuyện gì?
Văn Chất là tự của Tào Bân, lấy từ « Luận nhất ung dã », văn chất bân bân (hào hoa phong nhã). Tự này của Tào Bân do Tào Tháo ban cho hồi đầu năm.
Nghe Tào Bằng hỏi, Tào Bân gãi đầu cười nói:
-Tâm tư của chủ công chúng ta sao có thể hiểu được, chắc là có việc chỉ bảo.
Gã hạ giọng nói:
-Đô Đình Hậu và Quách Tế Tửu mới vừa đi. Trước đó, bọn họ thảo luận sự tình với chủ công.
Tào Bằng nghe thấy thế, chợt hồi hộp.
Giả Hủ từng ở đó? Khẳng định là không có chuyện gì tốt! Nhưng ngươi dám làm gì ta một, ta đây sẽ đáp trả gấp mười lăm lần.
Tào Bằng theo Tào Bân đến đại trướng trung quân. Tào Bân ra hiệu bảo Tào Bằng vào một mình. Tào Bằng do dự một chút rồi đứng ngoài đại trướng, nói:
-Bắc Quân Trung Hậu Tào Bằng, phụng mệnh Tư Không đến yết kiến.
Trong đại trướng dường như rất im lặng. Một lát sau, chợt nghe tiếng Tào Tháo có vẻ hơi khàn khàn vọng ra:
-A Phúc hả, mau vào đây. Ta đang muốn tìm ngươi nói chuyện.