Tào Tặc
Chương 311 : Đô Đình Hậu là đủ
Ngày đăng: 00:04 22/04/20
Đại trướng của chủ soái rộng mênh mông.
Mười sáu cây cột cao sáu mét sừng sững, chống đỡ đại trướng, mọi người ở trong đó không hề có cảm giác bí bức và khó chịu. Ít nhất mọi người cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với độ cao chưa đến ba mét của các trướng nhỏ. Mười sáu ngọn đèn cầy cắm trên cột, chiếu rọi khắp đại trướng.
Tào Tháo cho hai chân vào trong chiếc chậu gỗ, hưởng thụ cảm giác sảng khoái được ngâm chân.
Trong khi đó, Tào Bằng há hốc mồm, đờ đẫn nhìn Tào Tháo, nhất thời chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Để điệt nhi giữ Bạch Mã một ngày ư?
-Ừ!
Tào Tháo ra hiệu cho tiểu giáo thêm nước nóng vào trong chậu gỗ và nói với Tào Bằng: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
-Ta cũng biết chuyện này có chút khó xử nhưng chuyện rất quan trọng, ta nghĩ mãi chỉ có A Phúc ngươi là thích hợp nhất. Nếu không giữ được Bạch Mã, Lưu Bị tất sẽ nhanh chóng tiếp viện nơi này, tới khi đó ta cần thời gian đem quân tiêu diệt gã. Nhưng ngươi cũng biết, Lưu Bị không phải kẻ tùy tiện! Tới khi ấy, Hứa Du cũng sẽ phái binh đi cứu giúp, nếu gã cướp lại được Bạch Mã, ta sẽ bị giáp công từ hai phía. Vì thế, ta cần một người giữ vững ở Bạch Mã một ngày cho ta, mà người này cũng chỉ có ngươi!
Ta thật lòng cảm tạ ngươi, nhưng ngươi cũng đã quá coi trọng ta rồi!
Tào Bằng không khỏi có chút do dự.
-A Phúc, nếu ngươi không muốn thì thôi...
-Không phải không muốn, mà làĐiệt nhi điệt nhi tuổi còn nhỏ, nhỡ may làm sao, sợ sẽ làm hỏng đại sự của thế phụ.
-Không đâu!
Tào Tháo bật cười:
-Lần này, kế sách Văn Hòa hiến ngay cả Phụng Hiếu cũng rất tán thành. Cả hai đều cho rằng ngươi là người phù hợp nhất.
A Phúc, tới khi đó, ta sẽ để lại một nhóm nhân mã cho ngươi, nhân lực tùy ngươi bổ nhiệm.
Quả nhiên là lão già thâm độc!
Tào Bằng thầm chửi rủa Giả Hủ thậm tệ, có điều ngoài mặt hắn vẫn ra vẻ rất bình tĩnh.
-Ngươi đã chọn đượcngười nào chưa?
-Nếu cho điệt nhi chọn, ngoài bộ khúc của điệt nhi ra, xin thế phụ để lại các tướng của bộ binh doanh.
Điển Mãn, Hứa Nghi, Đặng Phạm là trợ thủ của điệt nhi, có thể giúp điệt nhi giữ thành. Có được ba người này đã đủ để đối phó với trận đột kích của đại quân Viên Thiệu rồi.
-Chỉ ba người bọn hắn thôi sao?
Tào Tháo không khỏi có chút do dự trong lòng.
Y đã nghĩ ra rất nhiều người có thể giúp Tào Bằng nhưng lại không hề nghĩ Tào Bằng sẽ chọn ba người này.
Tào Bằng nói:
-Ba người này và điệt nhi có giao tình bát bái, kết nghĩa kim lan, vì thế có thể đồng tâm hiệp lực được. Hơn nữa, bọn họ đã từng hợp tác với điệt nhi, dù là lục ca Đặng Phạm hay nhị ca và tam ca đều từng nghe theo sự sai phái của điệt nhi khi còn ở Hải Tây, vì thế điệt nhi sẽ không cần lo lắng những chuyện khác.
Nếu đổi lại là những người khác trong doanh trại, kinh nghiệm của điệt nhi còn nông cạn, tuổi lại nhỏ, chưa chắc họ đã đồng ý nghe theo mệnh lệnh.
Mỗi người đều ôm theo suy tính riêng để làm việc, thà rằng điệt nhi tin tưởng bọn nhị ca của mình. Có câu là huynh đệ đồng lòng, ắt sẽ đồng tâm đó thôi.
Tào Tháo khẽ gật đầu, cảm thấy những lời của Tào Bằng nói cũng rất có lý.
Thế nhưng những người này đều chỉ là nhóc con vắt mũi chưa sạch, Hứa Nghi lớn nhất mà năm nay cũng chỉ vừa mười tám tuổi. Giao hậu phương lớn của mình cho đám người này cộng với một thiếu niên chưa tròn mười bảy tuổi quả thực có phần nực cười. Cho dù thế nào, Tào Tháo cũng khó có thể yên tâm được.
-A Phúc, ngươi còn có thể chọn thêm người khác nữa.
-Hả...
Tào Bằng hơi sững sờ, rồi chợt hiểu ra ý của Tào Tháo
Quả thực, bốn tiểu hài tử, người lớn nhất chưa tới mười tám tuổi, ở cùng nhau, đổi lại là bản thân hắn e rằng cũng sẽ không yên lòng nổi.
Vì thế, muốn đánh tốt trận chiến này, tất nhiên phải trả giá nhiều hơn. Còn những thứ Tào Bằng có thể dựa vào lúc này, ngoài bộ binh doanh trong tay, dường như chỉ có thể gửi gắm vào việc Tào Tháo có thể giải quyết được Lưu Bị trong vòng một ngày và hồi binh tiếp viện hay không mà thôi. Tuy nhiên Tào Tháo có được bao nhiêu phần thắng?
Phải biết rằng, trong tay Tào Tháo lần này lại không có Quan Vân Trường.
Không có Quan Vân Trường, đương nhiên cũng không có chiến tích chém Nhan Lương và giết Văn Sú.
Không được, cuộc chiến này phải đánh, hơn nữa còn phải đánh cho tốt, đánh cho khéo, đánh điệu nghệ, đánh sạch sẽ... chỉ dựa vào một mình Tào Bằng, e rằng không đủ để làm.
-Đây là nơi nào?
Bất giác, Tào Bằng đã tới bên ngoài một tòa nhà.
Ở cửa của tòa nhà này có rất nhiều quân tốt canh giữ, có vẻ là một nơi trọng yếu.
-Đây là nơi quân Viên Thiệu tập trung và đặt vũ khí.
-Thật sao?
Tào Bằng bước lên bậc thềm
-Vào trong xem.
Cam Ninh theo sát sau Tào Bằng, hai người bước vào tòa nhà. Chỉ trong thời gian khoảng một nén nhang, Tào Bằng đã lao ra ngoài đầy kích động.
-Mau, bảo Đô Đình Hậu mau tới đây.
Hắn đứng trên bậc thềm, lớn tiếng kêu.
Trên mặt hắn đầy vẻ hưng phấn!
Gió nổi lên.
Đây là trận gió đầu tiên của năm Kiến An thứ năm.
Ngày đông giá rét đã qua đi, mùa xuân đã tới.Thế nhưng ở vùng quê lại không nhìn thấy bất kỳ dấu vết của sắc xuân nào, vẫn tiêu điều xơ xác như trước.
Tào Tháo trầm tĩnh, nắm chặt bảo kiếm trong tay.
Có thể do căng thẳng nên các khớp tay hơi trắng bệch, nhưng y lại không hề nhận ra.
Điển Vi và Hứa Chử đứng sau y, khuôn mặt bình thản giống như hai pho tượng tồn tại từ ngàn xưa. Chiến bào bay phất phới trong gió, bộ giáp sắt màu đen lóe ra hào quang dưới ánh mặt trời. Phía sau nữa, Hổ Bôn quân và Võ Vệ quân uy nghiêm đứng sừng sững trong gió.
Đối với Tào Tháo mà nói, đây không phải là lần xuất binh đầu tiên.
Tuy nhiên trận chiến này với y lại là trận quan trọng nhất.
Nếu không thể đoạt lại được Bộc Dương, vậy thì trận quyết chiến được vạch kế hoạch kỹ càng hai năm nay sẽ giống như một trò đùa. Chỉ có phá được thế rắn Thường Sơn bên bờ Hà Nam này của Viên Thiệu mới có thể khiến cục diện cuộc chiến một lần nữa nằm trong tầm khống chế của y. Chỉ cần Bộc Dương nằm trong tay, Tào Tháo có thể bảo đảm Duyện Châu được ổn định. Bức bình phong che chắn ở phía đông vẫn có thể phát huy tác dụng như trước, không những có thể chống đỡ được Thanh Châu mà còn kiềm chế được binh mã của Viên Thiệu.
Điều quan trọng nhất là, còn Bộc Dương thì Thanh Châu và Duyện Châu không thể liên kết thành một thể.
Viên Đàm ở Thanh Châu cho dù có lợi hại đi chăng nữa cũng không thể giúp ích nhiều cho Viên Thiệu.
Đồng thời, sự tồn tại của Bộc Dương giúp Trình Dục có thêm thời gian để sắp đặt ván cờ Quan Độ.
Tóm lại, có thể đoạt lại được Bộc Dương hay không đã trở thành mấu chốt trong cuộc quyết chiến giữa Tào Tháo và Viên Thiệu. Chỉ là then chốt này, Tào Tháo đã cảm nhận được nhưng Viên Thiệu lại không nhận ra, hoặc cũng có thể, thuộc hạ của Viên Thiệu cũng có người để ý tới điều này rồi nhưng trong hoàn cảnh phe phái lien tục đấu đá lẫn nhau, Viên Thiệu liệu có thể nghe lọt tai được bao nhiêu lời đây? Đối với chuyện này, nếu là Tào Tháo, y hẳn cũng sẽ hoài nghi.
-Chủ công, sao còn chưa tới?
-Yên tâm, ngươi cứ bình tĩnh.
Tào Tháo quay đầu nhìn Tào Bân, ra hiệu cho hắn bình tĩnh, chớ nóng nảy.
Thực ra, trong lòng y làm sao lại không lo âu?
Còn lưu lại đây thêm một khắc, Bạch Mã sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm. Cho dù Tào Tháo tin tưởng Tào Bằng, thế nhưng Bạch Mã quan hệ trọng đại, y vô cùng lo lắng. Nghĩ đến Diên Tân đã nhận được tin tức, Hứa Du đã phái binh mã tới cứu viện... Tào Tháo chỉ hy vọng A Phúc có thể chống cự được.