Tào Tặc

Chương 318 : Vây Ngụy cứu Triệu

Ngày đăng: 00:04 22/04/20


Tào Tháo đang thưởng thức cuốn sách, chợt một trận cuồng phong thổi từ ngoài trướng vải ập vào trong đại trướng trung quân. Ngọn lửa hai bên đại trướng rung lên, ánh sáng trong trướng lúc mờ lúc tỏ. Tào Tháo mất hứng, vừa định mở miệng quát đã thấy Tào Bân dẫn theo người vạch màn trướng lên.



-Gió nổi lên sao?



Tào Tháo buông cuốn sách, nhíu mày hỏi.



-Khởi bẩm chủ công, thế gió rất lớn.



Tào Tháo gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.



Chỉ thấy cơn cuồng phong thổi tung khắp nơi trong doanh trại, gió cuốn tung cát bụi mù mịt, khiến người không mở nổi mắt.



-Truyền lệnh xuống tăng cường canh gác.



-Tuân lệnh!



Tào Bân vừa định truyền lệnh, chợt nghe từ phía xa vang lên tiếng hò hét rung trời.



Gió rất lớn nhưng tiếng kêu kia còn lớn hơn nữa.



Tào Tháo giật mình, vội vàng hỏi:



-Có chém giết ở nơi nào thế?



-Báo!



Tào Bân còn chưa kịp trả lời, một con khoái mã đã tức tốc phi đến, dừng lại ngay trước đại trướng trung quân. Tên tiểu giáo vội vàng nhẩy xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất:



-Khởi bẩm chủ công, đại sự không hay rồi. Doanh trại của Nhạc tướng quân bị quân Viên Thiệu tập kích. Đại tướng của Viên Thiệu là Trương Cáp và Cao Lãm hiện đang tấn công mạnh vào doanh địa của Nhạc tướng quân. Nhạc tướng quân lệnh cho tiểu nhân đến xin tiếp viện, nói Trương Cáp và Cao Lãm tấn công quá dữ dội, xin chủ công mau chóng cho viện binh.



Tào Tháo nghe thấy thế liền khiếp hãi, vội hỏi tên binh sĩ.



-Chậm đã!



Tuân Du vội vàng đi tới:



-Chủ công, đây chính là kế giương đông kích tây của Viên Thiệu đấy.



-Ồ?



-Nếu trung quân của chủ công hành động, Viên Thiệu nhất định sẽ tấn công dữ dội hơn. Theo Du thấy, Trương Cáp và Cao Lãm chưa chắc đã đánh thật, chỉ cần phái một đạo nhân mã đi cứu viện, bọn họ ắt sẽ lui. Chủ công cần trấn thủ đại doanh, tránh cho quân của Viên Thiệu đánh lén trung quân. Chỉ cần cử Võ Vệ quân đi cứu viện là đủ rồi.



-Ta cũng cho là như thế.



Tào Tháo đang thất kinh chợt tỉnh ngộ.



-Truyền lệnh của ta, lệnh cho Hứa Chử dẫn Võ Vệ quân nhanh chóng đi cứu viện.



Sau khi Hứa Chử nhận được mệnh lệnh, lập tức điểm binh mã, gấp rút đi tiếp viện cho đại doanh Nhạc Tiến.



-Quân Minh, Tử Hòa, hai người các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng quân Viên Thiệt bất ngờ đánh lén doanh trại.



Lời còn chưa dứt, đã nghe từ ngoài đại trướng trung quân vang lên tiếng hỗn loạn. Có quân Tào hét lên:



-Địch tập kích, địch tập kích. Quân Viên Thiệu đến cướp trại.



Quả nhiên là như thế!



Tào Tháo liếc mắt nhìn Tuân Du:



-Nếu không có Công Đạt, suýt chút nữa ta đã trúng kế rồi. Quân Minh, chuẩn bị nghênh địch.



Tào Tháo vừa ra lệnh, đám người Điển Vi liền lĩnh mệnh đi ngay.



Tào Tháo ngồi một mình trong đại trướng trung quân, lòng vẫn hết sức hồi hộp. Y hít sâu một hơi, chợt cười ha ha.



-Vì sao chủ công lại cười?



Tào Bân vừa lo lắng lại vừa tò mò hỏi.



Tào Tháo xua tay, tỏ ý bảo Tào Bân cứ thoải mái một chút:


Tào Bằng vừa nghe thấy đã hốt hoảng, vội vàng cầm lấy Họa can kích, nhảy lên ngựa xuất chiến.



Hám Trạch vội kéo hàm thiếc và dây cương ngựa lại:



-Công tử, khoan đã.



-Đức Nhuận có diệu kế gì sao?



-Diệu kế hay không chưa biết, nhưng công tử chỉ có ngần ấy nhân mã, dù có đến đó cũng không làm được gì. Nếu Tào Công đã không ngăn được, e rằng công tử có dẫn tám trăm người đến cũng vô dụng mà thôi. Nếu Tào Công có thể ngăn cản được, có hay không có tám trăm người của công tử cũng không thành vấn đề.



Tào Bằng ghìm cương ngựa:



-Đức Nhuận, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?



-Ta muốn nói là giờ công tử có đến đấy cũng không có tác dụng gì.



-Chẳng lẽ ta trơ mắt nhìn Tào Công bị giết sao?



-Không phải vậy.



Hám Trạch hít sâu một hơi, trầm giọng nói:



-Công tử, hãy bình tĩnh một chút. Ý của ta không phải là không đi cứu viện Tào Công, mà là phải làm sao để cứu được Tào Công. Nếu công tử cứ lỗ mãng xông lên, không những không cứu được Tào Công, mà bản thân cũng bị cuốn theo. Ta có một ý này, không biết công tử có muốn nghe không? Nếu công tử muốn nghe thì xin hãy xuống ngựa rồi nói.



-Chuyện này…



Tào Bằng nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh.



Hắn xoay người xuống ngựa, hỏi:



-Đức Nhuận, ngươi muốn nói cái gì?



-Thật ra công tử muốn cứu Tào Công không nhất định phải đến đó. Vừa rồi Tử U đã nói lần này Viên Thiệu dường như đã dốc toàn bộ lực lượng. Nếu hắn đã dốc toàn bộ quân sĩ, ắt hậu phương sẽ không có người canh giữ, việc phòng thủ sẽ lơi lỏng. Năm đó, Bàng Quyên người Ngụy dẫn quân tấn công Triệu quốc, Triệu quốc bèn xin Tề quốc cứu viện. Sau khi Tề quốc xuất binh, không hề cứu viện cho Triệu quốc, ngược lại còn dẫn quân tấn công Ngụy quốc, khiến Bàng Quyên phải gấp rút trở về cứu viện, nhờ thế Triệu quốc cũng được giải nguy. Vậy sao hôm nay công tử không noi theo gương của Tôn Tẫn?



-Ngươi muốn nói đến kế sách "Vây Ngụy cứu Triệu" sao?



-Đúng vậy!



Nói đến ba mươi sáu kế, ai cũng có thể kể ra mấy cái tên.



Nhưng ở thời điểm mấu chốt, liệu có thể vận dụng kế sách linh hoạt hay không lại là một chuyện khác.



Tào Bằng cũng biết điển cố "Vây Ngụy cứu Triệu" nhưng khi cấp bách, lại nghĩ không ra.



Nhưng Hám Trạch lại có thể nghĩ ra được. Đây chính là điểm khác nhau lớn nhất giữa y và Tào Bằng. Thân là mưu sĩ, không chỉ cần có sự bình tĩnh, mà càng cần hơn nữa là vào thời điểm then chốt, phải nghĩ ra được đối sách. Nhìn từ tình hình trước mắt, kế sách "Vây Ngụy cứu Triệu" của Hám Trạch hiển nhiên là phương án tốt nhất.



Tào Bằng vừa nghe thấy thế, liên tục gật đầu.



Hắn che khăn lên mặt, nói:



-Hưng Bá, Tử U, hai người các ngươi dẫn Phi Mạo, theo ta xuất kích.



-Bá Đạo ở lại, nghe theo kế của Đức Nhuận mà hành động. Sau nửa canh giờ, chúng ta sẽ tập trung trước doanh trại.



-Tuân lệnh!



Hám Trạch và Hách Chiêu cùng chắp tay tuân lệnh.



Viên Thiệu chăm chú nhìn ánh lửa phía xa, khiếp hãi.



-Tào tặc có phục binh ư?



Trong lòng hắn chợt rối bời.



"Tào Tháo hiện đang tử thủ trong doanh trại, nhất thời khó có thể thủ thắng. Nếu phục binh của y phá hủy đại doanh của ta, rồi sau đó trước sau cùng tấn công, ta sẽ phải đối đầu với địch từ hai phía. Không hay rồi, đã không giết được lão tặc, khéo còn chết ở trong này mất."



Quách Gia từng nói Viên Thiêu đa nghi, lắm mưu nhưng không kiên trì.



Nếu đổi lại là Tào Tháo ở vào vị trí của Viên Thiệu, ắt sẽ chỉ huy binh mã tiếp tục tấn công mãnh liệt, cho đến khi phá được đại doanh của đối phương mới thôi.



Nhưng Viên Thiệu lại không có được sự quyết đoán ấy, vừa nhìn thấy lửa cháy ở doanh trại sau lưng, hắn đã quá hoảng hốt.