Tào Tặc
Chương 319 : Hao Hổ tái sinh
Ngày đăng: 00:05 22/04/20
-Tân Ất đâu rồi, mau bảo Tân Ất đến đây.
Văn Sú đang định chọc thủng cửa doanh trại Tào quân, vừa nghe thấy mệnh lệnh của Viên Thiệu đã mất hứng, đi tới trước mặt hắn.
-Chủ công, sao lại bảo ta thu binh? Ta đã sắp công phá cửa doanh trại Tào quân, lấy thủ cấp của Tào tặc rồi.
-Tân Ất, chúng ta bị lừa rồi!
Viên Thiệu vừa nói vừa chỉ tay về phía Diên Tân.
Văn Sú nhìn theo hướng tay chỉ của Viên Thiệu, không khỏi thất kinh.
-Lão tặc có mai phục, chúng ta toàn lực xuất kích, trong đai doanh tất phòng không nhà trống. Y định đốt cháy lương thảo, chặt đứt đường lui của chúng ta đấy. Thu binh, lập tức thu binh.
Thu binh?
Văn Sú không khỏi bất mãn, mắt thấy sắp phá được đại doanh của Tào quân, lại phải thu binh đúng lúc này, thực khiến gã không cam lòng.
-Tân Ất nhanh chóc dẫn bộ binh về tiếp viện doanh trại. Ta sẽ đích thân dẫn binh mã đoạn hậu.
Viên Thiệu nói quyết liệt, không cho phép bất cứ kẻ nào có quyền làm trái lệnh.
Văn Sú nuốt nước miếng, bất ngờ quay đầu ngựa lại, lớn tiếng quát:
-Các huynh đệ, theo ta cứu viện doanh trại nhanh.
Vừa nói, Văn Sú vừa dẫn binh mã nhanh chóng lao về phía đại doanh Diên Tân. Nhưng lúc này, quân sĩ của Viên Thiệu đã không còn biết nghe ai nữa, đang đánh thắng, vì sao lại bất ngờ thu binh như thế? Nhưng quân vô hí ngôn, nếu Viên Thiệu đã có lệnh, các quân sĩ hiển nhiên phải lùi lại.
Quân Viên Thiệu đồng loạt rút lui, các tướng quân đang tấn công Điển Mãn cũng đều lùi lại.
Mới vừa rồi Điển Vi bị hơn mười viên đại tướng tấn công, vô cùng vất vả. Quân Viên Thiệu bất ngờ rút lui, hắn mới kịp thở một tí. Nhưng cảm giác bị quần đấu chẳng thú vị chút nào, Điển Vi nổi giận, thúc ngựa đuổi theo, cây búa lớn trong tay ném về phía đối phương.
Người chạy cuối cùng là đại tướng Tiêu Xúc dưới trướng Viên Thiệu.
Vừa nghe có tiếng gió rít lên phía sau, gã vội vàng quay lại, chém ra một đao.
Chỉ nghe một âm thanh vang lên, đại đao bổ trúng cây búa lớn của Điển Vi. Tay Tiêu Xúc run lên, suýt nữa rơi binh khí.
Chỉ trong nháy mắt này, Điển Vi đã thúc ngựa đến trước mặt gã, giơ tay chém một đao xuống. Tiêu Xúc ngã ngựa.
Ngay sau đó, đại đao của Điển Vi lại ném ra, tay hắn vòng ngược ra sau nắm lấy song thiết kích, thúc ngựa đuổi theo đối phương. Cảm giác bị bao vây lúc nãy khổ sở đến thế nào, giờ có được cơ hội trút giận, sao Điển Vi có thể dễ dàng buông tha cho đối thủ được? Bên kia, Tào Thuần cũng dẫn quân xông ra. Hổ Báo kỵ quát lên, quần ẩu trong đêm đen. Tào Tháo dẫn binh lao ra khỏi doanh trại. Dù không rõ vì sao Viên Thiệu lùi lại, nhưng y quyết không thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này. Cái này gọi là đánh rắn dập đầu. Nếu Viên Thiệu tiếp tục tấn công, đích thật Tào Tháo không thể trả đòn được, nhưng thật không ngờ Viên Thiệu lại thu quân.
-Các huynh đệ theo ta truy kích.
Tào Tháo hét lớn, bảo kiếm lóe lên sắc lạnh dưới ánh lửa.
Khi Văn Sú dẫn quân chạy về tới đại doanh ở Diên Tân, đã thấy đám binh lính trấn giữ đại doanh đang liều mạng dập lửa.
Tào quân không thấy bóng dáng đâu. Nếu không phải có mấy thi thể nằm rải rác trong đại doanh nhắc nhở gã, Văn Sú chắc sẽ nghĩ rằng đám cháy này xảy ra là do bất cẩn, và những người kia chỉ đang đi lấy nước mà thôi. Đại doanh hơi hỗn loạn, một viên đại tướng của quân Viên Thiệu thúc ngựa tới trước mặt Văn Sú.
-Đông Dương, chuyện gì đã xảy ra? Tào quân đâu?
Đông Dương là tự của viên đại tướng này. Hắn vốn tên là Trương Húc, cũng là một mãnh tướng nổi tiếng dưới trướng Viên Thiệu.
Giờ phút này, Trương Húc vô cùng thảm hại. Hắn ngồi trên ngựa, chắp tay, nói:
-Tân Ất tướng quân, vừa rồi một nhóm Tào quân bí mật đánh úp doanh trại ta, may nhờ Thư Thụ tiên sinh sớm phát giác mới không hoảng loạn. Tuy nhiên sau khi xông vào, Tào quân không ham chiến, chỉ đốt hai đống lương thảo rồi phá vòng vây rời đi rồi.
Chỉ đốt hai đống lương thảo ư?
Văn Sú ngờ vực, nhìn ánh lửa ngút trời phía hậu doanh.
Viên đại tướng mặc giáp đen múa đao, xông đến
-Văn Sú để mạng lại!
Văn Sú không nhịn được, cười sằng sặc:
-Cẩu tặc mà cũng dám bắt nạt ta sao?
Qua hai lần giao chiến vừa rồi, Văn Sú có thể cảm nhận được hai vị tướng này của đối phương tuy rằng lợi hại nhưng không đáng lo ngại. Chính vì thế, khi viên tướng thứ ba của Tào quân xông đến, Văn Sú tức thì giở thói ngông cuồng, vung đao bổ tới đối phương. Một đao quyết chặt lấy thủ cấp địch thủ.
Nào ngờ đâu, song đao giao kích, một tiếng nổ lớn phát ra trên không.
Đại đao của vị tướng này ẩn chứa sức mạnh chết chóc quỷ dị. Nhìn thì tưởng như một đao, nhưng thực tế chỉ trong nháy mắt khi bổ xuống, đại đao của vị tướng này đã hóa thành hơn mười đao. Đệ nhất đao của Văn Sú tức thì chệch đi, nhanh chóng bị đè xuống. Kỳ diệu nhất là hơn mười đao này gần như bổ cùng một lúc, hết đao này lại đến đao khác. Hơn mười đao cùng chém xuống một lúc, chẳng khác nào nước sông Đại giang ầm ầm cuốn đến. Sau khi một đao cuối cùng tập trung cả hơn mười đao lúc trước giáng xuống, Văn Sú đã cảm thấy không thể chịu nổi nữa.
Răng rắc! Đại đao trong tay gãy làm hai đoạn!
A!
Không ngờ đó lại là bảo đao.
Đao của viên tướng kia sau khi chặt đứt đao của Văn Sú vẫn chưa dừng lại, mà tiếp tục chém xuống dưới.
Văn Sú định tránh né đã không còn kịp nữa. Gã có thể cảm nhận rõ ràng rằng thanh đại đao trong tay vị tướng kia dừng trên giáp trụ trước ngực gã, xé tan áo giáp nhưng vẫn chưa phạm vào người gã. Đao kình mạnh mẽ bổ dọc người Văn Sú đi xuống. Gã kêu thảm một tiếng, ngã khỏi ngựa. Thân thể gần như đứt lìa, lập tức mất mạng. Máu tươi nháy mắt đã nhuộm mặt đất thành màu đỏ tươi.
Cao Lãm đang giao chiến với hai viên Tào tướng kia.
Xét về thân thủ mà nói, Cao Lãm hơn hai vị Tào tướng kia một chút. Thân là một trong tứ đình trụ của Hà Bắc, hắn và Trương Cáp tuy có võ nghệ cao cường, nhưng vẫn kém xa Nhan Lương và Văn Sú. Nếu xét về thân thủ mà nói, Trương Cáp đứng bậc siêu quần trong những tướng hạng nhất, nhưng không phải là võ tướng mạnh nhất. Còn Cao Lãm kém hơn Trương Cáp một chút, tức là xếp vào hàng võ tướng nhất hạng tốp đầu. Đối mặt với hai viên Tào tướng, nếu đơn đấu, Cao Lãm cầm chắc thắng lợi, nhưng một đấu hai, y khá vất vả. Nếu không đánh đến trên dưới một trăm hiệp, Cao Lãm muốn thắng được đối phương cũng chẳng dễ dàng gì.
Tiếng hét thảm thiết của Văn Sú truyền đến tai Cao Lãm, khiến y hoảng sợ.
Y lén liếc nhìn, chỉ thấy thi thể Văn Sú chìm trong vũng máu trên mặt đất.
Y khiếp sợ, viên Tào tướng sử dụng thanh họa can kích kia bất ngờ giơ tay, ném ra hai quả thiết lưu tinh. Cao Lãm đang sợ mất hồn vía, tai vừa nghe tiếng gió rít, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy thiết lưu tinh ở ngay trước mặt. Y đang định né tránh, chẳng ngờ hai quả thiết lưu tinh lại biến hóa quỷ dị. Quả thiết lưu tinh thứ hai bắn ra sau mà lại đến trước, đập vào quả thiết lưu tinh thứ nhất. Một âm thanh trong trẻ vang lên, Cao Lãm run rẩy, "ba" một tiếng, thiết lưu tinh đã cắm phập vào vai của y. Một đòn này lực đạo vô cùng mạnh mẽ. Cao Lãm dù mặc giáp nhưng cũng bị thiết lưu tinh đánh vỡ cả giáp. Y nghiêng người, té lăn xuống đất.
-Tử U, để gã lại.
Vị tiểu tướng cầm họa can kích lớn tiếng hô.
Viên Tào tướng cầm thanh long lân dài một trượng hai trong tay bỗng dừng lại. Không đợi Cao Lãm kịp đứng lên, long lân đã đập vào sau lưng y, đánh y phun máu tươi, ngất đi. Hai gã Tào binh xông lên, chẳng nói chẳng rằng lôi Cao Lãm đi. Cùng lúc đó, một đội bộ binh từ phía sau đồi xông tới nhịp nhàng, chỉnh tề, cả hai trăm người đi mà như chỉ một người. Nhưng tiếng bước chân hùng mạnh của bọn họ khiến kỵ binh Viên quân phải thất kinh hồn vía. Kỵ binh chạy trốn không hề ít, nhưng vẫn có đến trăm tên kỵ quân bị cản lại. Bên kia, viên Tào tướng đã chém chết Văn Sú dẫn một đội kỵ quân đứng đối diện với Viên quân như hổ rình mồi.
-Mỗ gia là Bắc quân trung hậu Tào Bằng. Văn Sú đã chết, Cao Lãm đã bị bắt. Các ngươi còn không mau xuống ngựa đầu hàng sao?
-Đầu hàng sẽ được tha mạng!
Một viên đại tướng lớn tiếng hô, giọng nói của y quanh quẩn trên không khắp vùng đồi này.
Đoàng. Một tia chớp lại lóe lên. Ánh sáng trắng nhòa chiếu rõ cả vùng đồi. Binh sĩ Viên quân nhìn rõ ràng thấy Văn Sú đang nằm trong đống máu.
Cả hai chủ tướng đều đã bị tiêu diệt rồi sao?
Vậy còn đánh làm gì nữa?
-Chúng ta đầu hàng, chúng ta xin đầu hàng.
Mấy trăm Viên quân đều ồ ạt xuống ngựa. Ngay lập tức, Tào binh xông đến, nắm lấy ngựa và thu lại binh khí của bọn họ.
Ầm ầm ầm!
Mưa to tầm tã!