Tào Tặc

Chương 320 : Tin tức dọc đường

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Ầm ầm ầm!



Tiếng sấm sét rền vang, mưa xuống như trút.



Trời đổ mưa tầm tã, bao phủ cả đất trời.



Sau khi Viên Thiệu dẫn quân trở về, Tào Tháo chỉ truy kích vài dặm rồi thu binh quay lại doanh trại. Bên ngoài đại doanh Tào quân, thi thể chất chồng thành một ngọn núi nhỏ.



Trận chiến vừa rồi thực quá nguy hiểm.



Nếu không phải Viên Thiệu bất ngờ lui binh, e rằng tổn thất của Tào Tháo sẽ thê thảm và nghiêm trọng hơn nhiều.



Nhưng cho dù là thế, Tào Tháo cũng đã mất gần ngàn người. Viên Thiệu có lẽ còn tổn thất nhiều hơn, nhưng so ra, Tào Tháo không có được điều kiện như hắn. Quân Viên Thiệu đóng quân ở Lê Dương có đến hơn hai mươi vạn, đều đã ồ ạt qua sông.



Quân sĩ chết trận, lập tức có quân sĩ khác đến bổ sung.



Còn Tào Tháo thì sao?



Y hùng bá Dự Châu, Thanh Châu, Sung Châu và Từ Châu, nhìn thì địa bàn của đôi bên không cách biệt mấy nhưng thực lực lại chênh lệch nhau rất lớn.



Những vùng đất Tào Tháo chiếm được đều là nơi xảy ra chiến tranh từ thời giặc Hoàng Cân tới nay.



Ngay như Sung Châu và Từ Châu, chứ đừng nói đến các châu khác, kể từ khi Đổng Trác vào kinh đã liên tục xảy ra chiến tranh, người người khiếp hãi.



Hay như Quan Trung chẳng hạn.



Tần Xuyên tám trăm dặm ngày xưa là cách nói của người Quan Trung.



Năm xưa, Lý Thôi, Quách Dĩ giết người bừa bãi ở Quan Trung, khiến dân chúng nơi đây lầm than. Rất nhiều nơi mười nhà có đến chín nhà không người ở. Dân số chiếm mười phần thỉ chỉ còn nhiều lắm bốn phần. Chưa kể đến Sung Châu, trận đại chiến giữa Tào Tháo và Lã Bố trước đây đã khiến Sung Châu tổn thất vô cùng nặng nề. Thanh Châu từng là nơi giặc Hoàng Cân hoành hành nhiều nhất, nếu không ngờ Tào Tháo dẫn quân tiêu diệt cả trăm vạn quân giặc kia, e rằng Thanh Châu đến giờ vẫn chưa thể hồi phục nguyên khí.



Còn Từ Châu thì sao?



Nơi đó càng không cần phải nói!



Từ năm nguyên niên Hưng Bình tới nay, chiến sự ở Từ Châu chưa từng ngừng lại.



Nếu không có đồn điền ở Hải Tây thì Từ Châu bây giờ e rằng đã chỉ còn toàn lưu dân, tình cảnh vô cùng thê thảm.



Tình hình của Dự Châu cũng còn đỡ hơn một chút, nhưng không lạc quan cho lắm. Đất đai Tào Tháo chiếm được tuy lớn nhưng trên thực tế, tình cảnh của y cũng không tốt lắm.



Còn Viên Thiệu ở Hà Bắc lại khác xa.



Ký Châu giàu có nhờ thuế ruộng. Sau loạn Hoàng Cân, nơi này vẫn không xảy ra chiến tranh loạn lạc nhiều lắm.




Đang nói chuyện, chợt nghe Tào Bân ở ngoài đại trướng lớn tiếng nói:



-Chủ công, thám mã hồi báo.



-Ồ?



Tào Tháo vội vàng đứng lên, nhanh chân đi tới.



-Có một đội nhân mã đang hướng về phía đại doanh của chúng ta. Nhân số ước chừng hơn ngàn người, có cả bộ binh và kỵ binh. Huynh trưởng đã dẫn người đến nghênh đón, xin chủ công định đoạt.



Hai chữ "Định đoạt" này chính là để nhắc nhở Tào Tháo đề cao cảnh giác.



Tào Tháo nhướng mày, nghi hoặc nhìn Tuân Du.



Y còn chưa kịp ra lệnh gì, chợt nghe Điển Vi cả giận, nói:



-Viên Thiệu còn dám tới chịu chết sao? Chủ công, mạt tướng xin đi lấy thủ cấp của tên giặc kia.



-Khoan đã!



Tào Tháo vội vàng gọi Điển Vi lại.



Nếu chẳng may là nghĩa sĩ đến đây nhờ nương tựa, thấy Điển Vi nóng nảy xông đến, không khéo lại khiến bọn họ bỏ chạy đến đại doanh của Viên Thiệu mất. Bất kể thế nào, không nên để Điển Vi nổi giận giết người là hơn.



-Truyền lệnh xuống, tam quân cảnh giới.



Tào Tháo nói xong, quay vào trong quân trướng, gỡ thanh bảo kiếm xuống, nói với Tuân Du và Điển Vi:



-Đi, chúng ta qua xem.



Điển Vi không dám trái lệnh Tào Tháo, tuy rằng trong lòng không thoải mái nhưng vẫn nghe lệnh. Gã sốt ruột dẫn một đội Hổ Bôn quân theo Tào Tháo ra ngoài doanh trại đi dưới cơn mưa to. Bọn họ còn chưa kịp đi đến cửa doanh trại, đã thấy từ bên ngoài một con khoái mã đang tức tốc phi đến.



Thám báo trên lưng ngựa vừa chạy vừa hưng phấn kêu to.



-Chủ công, đại hỷ sự, đại hỷ sự!



Tào Tháo ngẩn ra, dừng chân lại.



Khi thám báo còn cách Tào Tháo hơn mười thước liền vội vàng nhảy xuống ngựa, lảo đảo, suýt té ngã, mặt mày mừng rỡ.



-Chủ công, đại hỷ sự.