Tào Tặc

Chương 336 : Trương Cáp

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Viên Thiệu bị đánh bại!



Nhưng cũng không phải là không được gì...



Tào Tháo thắng!



Nhưng về mặt này có nhiều vấn đề không thể phục hồi.



Tào Tháo rất sáng suốt, không vì thắng lợi trước mắt mà kiêu căng, chỉ hạ lệnh đuổi theo mười dặm sau đó thu binh về doanh trại.



Sự thật chứng minh việc đuổi theo mười dặm là đúng.



Thư Thụ nghe được Viên Thiệu bị thua trận, lập tức dẫn binh mã tới cứu viện.



Nếu Tào Tháo tiếp tục truy đuổi ắt phải xảy ra một trận chiến dữ dội. Nếu xảy ra trận chiến, đối với Tào Tháo mà nói thật sự không phải là chuyện tốt.



Viên Thiệu vẫn chưa hoàn hồn, sau khi trở lại Diên Tân cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, ở trong đại trướng nổi trận lôi đình.



Lúc này, Tự Thụ chưa trở về.



Tròng mắt Quách Đồ xoay chuyển, lập tức tiến lên nói:



- Chủ công, cuộc chiến này có điều kỳ quái.



- Sao?



- Khi Tào Tháo lui quân, Thư Thụ vâng lệnh của Trương Cáp án binh bất động. Đợi sau khi chủ công xuất quân, Tào Tháo lại tập trung binh mã tấn công quyết liệt, mà Trương Thiệu lúc này đi đâu không rõ. Việc này chắc có điều kỳ quái, hay là Thư Thụ cấu kết với Tào Tháo? Thần nghe người ta nói, Thư Thụ trước khi qua sông, từng sai người trở về nhà thả vợ con của chủ công, chủ công nghĩ xem có phải tự ý hắn quyết định hay không?



Nói đến đây đã có bảy phần rõ ràng rồi!



Sau khi Viên Thiệu nghe xong không khỏi sa vào trầm tư.



Trận chiến này, quả thật là có chút kỳ lạ.



Trời tờ mờ sáng bỗng nhiên có mưa nhỏ.



Đầu cầu Độc Đình, dưới sự chỉ huy của quân Tào, dân chúng trật tự đi qua sông thành công. Sau đó Tào Tháo lập tức sai người hủy bỏ cầu nổi, hạ lệnh rút lui về phía sông Hồng Câu. Đồng thời ra lệnh cho Nhạc Tiến tiếp tục đóng ở Phong Khâu đề phòng quân Viên sẽ tấn công Tế Thủy, kéo xuống nam tấn công quận Trần Lưu.



Giả Hủ, Quách Gia, Trình Dục từ Trung Mưu tới sông Hồng Câu, nghênh đón binh mã của Tào Tháo.



Đêm đó đại quân đã đóng ở bên cạnh sông Hồng Câu.



Tào Bằng cảm giác mình đã ngủ cho đến nửa đêm khi trời đã tối đen mới tỉnh lại. Xương cốt toàn thân đều đau nhức vô cùng, rõ ràng là sức lực đã cạn kiệt. Doanh trại vô cùng im lặng, hai cây nến lớn đang cháy, chiếu sáng le lói trong lều trại nhưng cũng đủ giúp Tào Bằng có thể thấy rõ mọi vật.



- Tử U!



Tào Bằng nhẹ giọng kêu.



Hạ Hầu Lan ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật giật mình thức dậy, bước nhanh đến trước mặt của Tào Bằng nói:



- Công tử, cuối cùng công tử cũng đã tỉnh.



- Ta sao lại...



- Lúc sáng nay công tử chiến đấu bên Tiểu Đàm, sau đó thì đã nằm ngủ trên sa trường. Tư Không gặp công tử bị vây khốn cho nên ra lệnh cho tôi nâng công tử dậy rồi sau đó bảo quân rút lui. Công tử đã ngủ rất lâu rồi. Tư Không vài lần cho người đến đây để xem tình trạng của công tử. Người đoán được công tử ngủ sẽ rất lâu cho nên lệnh cho tôi chờ công tử tỉnh lại. Chúng ta hiện giờ ở Hồng Câu.



- Hồng Câu?



Tào Bằng nhắm mắt lại, sau một lúc lâu hạ giọng nói:



- Nói như thế, chúng ta thắng?
Một lát sau, chỉ thấy Hàn Đức mang theo một người đi vào trong lều, chắp tay nói:



- Công tử. Người đã mang đến.



Tào Bằng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tuổi của Điền Phương phỏng chừng không đến ba mươi. Thân cao vừa phải cũng rất tuấn tú lịch sự.



Hắn đi vào lều lớn, cũng không có quỳ lạy, mà là ngang đầu, vẻ mặt kiêu căng.



- Ngươi là Điền Phương?



- Đúng vậy.



- Nghe nói ngươi muốn quy hàng Tư Không?



- Cũng không phải, là vì đại nghiệp của Tư Không mà đến. Cái gì quy hàng? Sao ngươi lại cho là như vậy? Việc này của ta gọi là tìm nơi nương tựa Tào Tháo chứ không phải quy hàng Tào Tháo.



Tào Bằng nhíu mày, hạ giọng nói:



- Chủ công hiện giờ không có ở nơi đây, phỏng chừng cho dù là ngươi đi chủ công cũng không tiếp, ta có thể đem ngươi đưa đi Trung Mưu, chỉ có điều chủ công có gặp ngươi hay không vậy thì phải xem vận may của ngươi... Như vậy đi, trời sáng ta sẽ cho người đem ngươi đi.



Hắn không thích tên Điền Phương này, bởi vì cái miệng của Điền Phương làm cho hắn không thích lắm.



Tào Bằng xưa nay là loại người ngươi kính ta một thước ta kính ngươi một trượng. Ngươi ở trước mặt của ta đùa giỡn khôn vặt, ra vẻ tinh tướng ta đây, ta cũng không thèm gặp ngươi.



Ngươi không phải muốn gặp Tào Tháo sao?



Có thể, ta đưa ngươi đi gặp...



Điền Phương kiêu căng chắp tay:



- Như vậy trước tiên xin tạ ơn.



Sau khi nói xong, hắn do dự một chút, trầm giọng nói:



- Ta còn có một chuyện thỉnh giáo, các ngươi tính toán xử trí Tuấn Nghệ như thế nào?



- Tuấn Nghi?



Tào Bằng ngẩn ra:



- Tuấn Nghi cùng ta có quan hệ gì đâu? Chủ công tự có phái người đóng giữ.



- Không phải Tuấn Nghi, là Tuấn Nghệ! Chính là tướng quân Trương Cáp.



Có lẽ là do khẩu âm cho nên Tào Bằng nghe theo quan chức, đem nhân danh nghe thành địa danh. Nhưng lúc Điền Phương nói ra hai chữ Trương Cáp, Tào Bằng đã có thể nghe rõ. Trương Cáp? Hắn không phải ở dưới trướng của Viên Thiệu sao? Sao lại là tù binh của ta, ta tại sao lại có thể xử trí hắn?



- Ngươi nói là cái người ở Tháp Thôn bị bắt giữ là tướng của Viên Thiệu, chính là Trương Cáp?



Hám Trạch cũng biết tên Trương Cáp, nghe Điền Phương nhắc tới tên Trương Cáp, đầu tiên là ngẩn ra rồi sau đó liền tỉnh ngộ. Nói thật, trước kia bọn họ đúng là không rõ lắm, tù binh ở Tháp Thôn chính là Trương Cáp. Chỉ tưởng là tướng bình thường của Viên Thiệu cho nên cũng không có lưu ý. Sau khi cuộc chiến bên Tiểu Đàm kết thúc, đầu tiên là bận việc lui binh, rồi sau đó lại vướng bận an nguy của Tào Bằng, thế cho nên cũng không ai hỏi qua.



Nếu không có Điền Phương lúc này nhắc tới, chỉ sợ không ai biết Trương Cáp đường đường là một trong bốn trụ cột ở Hà Bắc, đã thành một tù nhân thấp kém...



Tào Bằng không khỏi nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi nói:



- Sáng sớm ngày mai, đem hắn và Trương Cáp cùng đưa tới Trung Mưu.



Nói xong, hắn lại chăm chú nhìn Điền Phương:



- Nếu như không có việc gì khác, ngươi đi về trước đi. Yên tâm, ta sẽ không xử trí Trương Cáp, đều là do chủ công định đoạt.