Tào Tặc

Chương 342 : Xung quan giận dữ

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


- Vương Song?



Tào Bằng mang máng nhận ra, thiếu nhiên trước mắt đúng là khuyển nô (nô lệ chuyên nuôi chó) trước đây Lưu Quang đưa cho hắn.



Hắn chỉ nhớ thiếu niên đó tên Vương Song, ngoài ra không có chút ấn tượng nào nữa. Cũng khó trách, Tào Bằng nhận Vương Song không lâu, liền theo Tào Tháo xuất chinh.



Thế cho nên liếc cái, Tào Bằng cũng nhận ra được



Vương Song.



Nhưng tướng mạo đặc trưng bên ngoài của Vương Song coi như có đặc điểm, cho nên Tào Bằng trong chốc trong chốc lát, liền gọi ra được tên của hắn.



Thoạt nhìn, Vương Song có lẽ sống rất tốt.



Quần áo sạch sẽ, một bộ áo bào tro, phía trên có một hoa văn cực kỳ bắt mắt. Một cây đao bị một đám lửa bao quanh! Đây cũng là ký hiệu độc đáo của phủ Phụng Xa Hầu.



-Vương Song, ngươi vừa nói gì vậy?



- Đại tiểu thư trưa nay bị người phóng ngựa đụng thương ở đầu đường, hiện giờ đang trong lúc nguy hiểm. Lão gia đã mời hai vị thái y đến khám và chữa bệnh, nhưng lão gia nói, mời công tử lập tức trở về.



Bị người phóng ngựa đụng thương?



Tào Bằng bất ngờ quay đầu, hướng nhìn về Tào Nhân.



-Hữu Học, chuyện này ngươi tạm thời nghe ta nói, Văn Nhược đã hạ lệnh điều tra, tất nhiên sẽ cho ngươi một công đạo. Ngươi về trước đi, đừng làm việc gì lỗ mãng.



Xem ra, Tào Nhân sớm đã biết.



Tào Bằng cắn răng, một lát sau bỗng nhiên quay đầu quát:



- Hách Chiêu!



-Dạ!



-Đưa Hắc Mạo trở về doanh trại trước truyền lệnh ta, người không cởi giáp, ngựa không tháo yên, chờ mệnh lệnh ta.



-Dạ!



Hách Chiêu và Hàn đức lập tức nhận lệnh.



Tào Nhân nhìn bộ mặt tái mét kia của Tào Bằng, trong lòng biết Tào Bằng này xem ra nể mặt y, nếu không nể mặt đã làm náo loạn mọi chuyện lên ngay trước mặt y luôn rồi.



-Người đâu, đưa bọn họ đi sàn đấu võ tây.



Tào Nhân khua khua tay, rồi sau đó nói với Tào Bằng:



- Trong nhà Hữu Học bỗng nhiên xảy ra sự cố, ngày hôm nay này cũng sẽ không đón gió tẩy trần cho ngươi nữa.



-Vậy ty chức xin cáo lui!



Tào Bằng ngồi trên ngựa chắp tay, rồi thúc mã đi về phía trước vài bước.



Bỗng nhiên, hắn ghìm cương ngựa lại, lớn tiếng quát:



- Hàn Đức đưa phủ đến đây.



Hàn Đức liền bước lên phía trước, đưa hắn cây đại phủ (rìu lớn) tròn nặng trịch khoảng chừng năm mươi cân (~hai mươi lăm cân) kia đặt vào tay Tào Bằng.



Tào Bằng đón lấy chiếc rìu lớn, bỗng nhiên rung dây cương, Chiếu Dạ Bạch hí một tiếng dài, ngựa của Tào Bằng chạy như gió xông vào cửa thành.



Ở cửa thành, có một bức tượng con nghê nặng chừng năm trăm cân.



Chỉ thấy Tào Bằng thúc mã tới rồi vung chiếc rìu to tròn đó lên, bổ rơi xuống.



Ầm!




Tào Cấp đang cùng Hoa Đà và Đổng Hiểu nói chuyện. Nhìn thấy Tào Bằng tiến vào, Hoa Đà và Đổng Hiểu vội vàng đứng dậy.



-A cha, cha là Chấp Kim Ngô thừa?



-Ách, đúng vậy, nhưng vẫn chưa nhậm chức.



- Vậy ấn tín và dây đeo triện của Chấp Kim Ngô kia cha đã lấy được chưa?



Tào Cấp gật đầu:



- Hôm nay, Tuân Thượng Thư đem ấn tín của Thái Phó thừa và Chấp Kim Ngô thừa giao cho ta. Nhưng ta vẫn chưa mở ra xem.



-A cha, đem ấn tín đưa con!



Tào Cấp sai người mang ấn tín đến, đồng thời nghi ngờ hỏi:



- A Phúc, con muốn làm gì?



-Có người muốn cùng con giở trò bịp bợm, hôm nay con sẽ chơi với hắn chơi một trận long trời lở đất.



Tào Bằng hung tợn trả lời, chẳng mất nhiều sức lực, đã thấy Quách Hoàn đang cầm một hộp tiến vào chính sảnh. Tào Cấp đem ấn tín đưa cho Tào Bằng, khẽ giọng nói:



- A Phúc, đừng làm gì quá đáng.



-Yên tâm, con có chừng mực.



Tào Bằng nói dứt lời, cầm ấn tín quay người bước ra khỏi đại sảnh.



-Hạ Hầu, điểm binh.



-Vâng!



Hạ Hầu Lan lập tức bắt đầu điểm danh Phi Mạo, Vương Song nắm Chiếu Dạ Bạch chờ ngoài cửa phủ.



-Công tử, chúng ta đi đâu?



-Trước tiên đến Cao Thăng lầu, để ta niêm phong quán rượu đó đã.



Ngọn lửa trong lòng Tào Bằng càng ngày càng rực lên, hắn lập tức xoay người, trầm giọng nói:



- Ta không tin, Hứa Đô to như vậy, người nhiều như vậy, mà không một người nào nhận ra hung thủ. Một ngày không tìm ra tên hung thủ đó, ta sẽ làm cho Hứa Đô lộn đáy lên trời, để báo thù cho a tỷ.



Lúc ăn cơm tối, Phục Hoàn có uống chút rượu, hiện đang nằm chợp mắt trên chiếc giường nhỏ.



Trong lòng gã dù sao vẫn cảm thấy khó chịu cho nên sầu muộn không vui. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, cha con nhà họ Tào rèn sắt kia lại có thể có được hai ngàn thạch thái lộc. Không nói tới lão cha trở thành Chấp Kim Ngô thừa, gã lại càng không ngờ tên con trai lại làm Việt Kỵ Giáo Úy, thật khiến người khác mất vui.



Lại nghĩ Phục Hoàn gã vì là ngoại thích mà hiện giờ cũng chỉ có chức vị hai ngàn thạch.



Làm hơn nửa đời người, đến một đứa trẻ con mười bảy tuổi cũng không sánh được, gã luôn cảm thấy vô vị. Cho dù trước đây gã cũng đồng ý để Tào Bằng đảm nhiệm Việt Kỵ Giáo Úy, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Hơn nữa, Tào Bằng còn là kẻ đầu sỏ đã đánh gãy chân đứa con trai Phục Quân bảo bối của gã khiến Phục Quân không thể nhập sĩ (làm quan). Vậy mà gã chỉ có thể trợn mắt nhìn Tào Bằng thăng quan tiến chức vùn vụt mà vẫn không biết làm thế nào. Phục Hoàn càng nghĩ, càng cảm thấy ấm ức, đứng phắt dậy.



-Lão gia, trong cung có người tới.



-Ai?



-Là một vị Tiểu Hoàng môn, chỉ mang theo một phong thư.



-Thư đâu?



Phục Hoàn ra khỏi phòng, cầm lầy lá thưtrong tay lão nhân, rồi xoay người trở về phòng.



Một lát sau, lại nhìn thấy Phục Hoàn từ trong phòng lao ra, sắc mặt có chút khó coi, lớn tiếng quát:



- Phục Quân, Phục Quân hiện giờ ở đâu?!