Tào Tặc

Chương 343 : Thể diện nhà Hán

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Khi ánh đèn hoa đăng sáng rực cũng chính là lúc Cao Thăng lầu làm ăn nhộn nhịp nhất.



Trong tửu lầu, khách đến rất đông, tiếng chén chén va chạm không ngừng vang lên bên tai. Mặc dù tình hình chiến sự ở tiền phương ngày càng kịch liệt, nhưng Hứa Đô vẫn ca múa mừng cảnh thái bình như trước.



Đại quân của Viên Thiệu đã vượt qua Hồng Câu, dẫn binh vào phố Điền Trạch.



Tào Tháo vẫn giữ vững ở Quan Độ, giằng co với Viên quân. Trận chiến Quan Độ chính thức bắt đầu.



-Nghe nóingày hôm nay đã xảy ra một chuyện.



-Chuyện gì?



-Ngươi có biết Tào Bát Bách không? Tỷ tỷ của Tào Bát Bách bị đụng thương rồi!



-Có chuyện này sao?



-Đúng vậy, nghe nói bị thương cũng không hề nhẹ, đến Thiếu Phủ Thái Y lệnh và Thái Thường thái y lệnh đều đến khám bệnh, mà nàng vẫn đang dở sống dở chết. Nghe nói nàng bị người ta phi ngựa đâm bị thương ở trên phố, nhưng hung thủ đến nay vẫn chưa tìm ra được, hơn nữa, hôm nay Tào Bát Bách đã đến Hứa Đô rồi.



-Chậc chậc chậc… Vậy sắp tới chắc chắn là náo nhiệt rồi. Ngươi nói xem, ai có thể làm việc này chứ? Việc này nếu bị Tào Bát Bách điều tra ra được, khó tránh được cảnh gió tanh mưa máu. Nhưng ta lại nghe nói, tiểu tử Tào gia kia thật đáng ngạc nhiên, mười bảy tuổi đã làm Việt Kỵ giáo úy, giết chết rất nhiều kẻ địch ở Diên Tân, chiến công hiển hách.



-Ai nói không phải nào?



Khách uống rượu châu đầu ghé tai, thì thầm rỉ tai nhau.



Chợt nghe, trên đường phố bên ngoài tửu lâu vang lên từng đợt tiếng vó ngựa ập đến như bão táp.



Gót sắt giẫm lên trên mặt đường đá, vang lên lộp cộp. Ngay sau đó, dọc con đường lớn ầm ĩ tiếng ồn, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng gào hét kinh hoàng.



-Chúng ta phụng mệnh Chấp Kim Ngô hành động, những người không liên quan lập tức rời khỏi đây.



Một đội binh sĩ khoác áo đen, xông vào đại sảnh tiểu lầu như sói như hổ.



Tướng lĩnh cầm đầu là một người trẻ tuổi, cầm trong tay long lân dài một trượng hai, thân mặc giáp trụ, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí.



Ông chủ Cao Thăng lầu vội vàng chạy lên:



-Quân gia…



Không đợi lão kịp mở miệng, viên tướng trẻ đó cầm bộ ấn tín trong tay, nghiêm nghị nói:



-Phụng lệnh Chấp Kim Ngô thừa, Cao Thăng lầu lập tức đóng cửa, tất cả mọi người theo ta đến nha môn của Chấp Kim Ngô. Những người không liên quan lập tức rời khỏi, nếu không tất cả đều phải đi đến nha môn Chấp Kim Ngô.



Chấp Kim Ngô thừa?



Khách hàng ở Cao Thăng lầu không phải là những người buôn bán nhỏ lẻ.



Dù không biết đó là nhân vật tầm cỡ thế nào, bọn họ cũng có chút nhãn lực để suy đoán.



Kể từ khi Hán Đế dời đô đến Hứa huyện đến nay, ghế Chấp Kim Ngô vẫn luôn trống, việc trị an ở Hứa Đô đều là do Bắc quân ngũ giáo hoặc là Vũ Lâm quân phụ trách.



Sau này, Giả Hủ đảm nhiệm chức Chấp Kim Ngô, cũng không lấy lại quyền lực.



Dù sao là thần tử mới hàng Tào Tháo, Giả Hủ sẽ không tùy tiện khiêu khích lợi ích vốn có của triều đình. Thêm nữa, thời gian lại ngắn ngủi, y càng không kịp tiến hành chỉnh đốn. Sau khi trận chiến Diên Tân bắt đầu, Giả Hủ theo Tào Tháo, rời bỏ Bắc quân ngũ giáo, quyền lực Chấp Kim Ngô tạm thời giao cho phủ Vệ tướng quân, cũng là do Tào Nhân điều hành. Nha môn Chấp Kim Ngô thực chất chỉ có tên, chứ chưa từng hoạt động.



Vậy vị Chấp Kim Ngô thừa này là người nào đây? Nguồn tại http://Truyện FULL



-Đi mau!



Khách uống rượu đồng loạt cùng đứng lên,tươi cười, rời khỏi Cao Thăng lầu.



-Ta có một thằng cháu ngoại đương chức ở Thượng Thư phủ, nghe nói Thượng Thư phủ đã lệnh Tào Cấp đảm nhiệm chức Chấp Kim Ngô thừa.



Hiện giờ, Chấp Kim Ngô không ở Hứa Đô, toàn bộ trị an của Hứa Đô là do Chấp Kim Ngô thừa phụ trách:



-Chúng ta đi nhanh lên, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.



-Ý ngươi là….



-Ta không hề nói gì cả, nhưng mấy ngày nay ngươi đừng làm loạn, e rằng sẽ có chuyện xảy ra.



Có người dẫn đầu, khách uống rượu trong tửu lầu lập tức nhao nhao cáo từ rời đi.



-Quân gia, chuyện này là sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



-Đến nha môn, ngươi sẽ hiểu, tập hợp người của ngươi vào đi! Bao gồm cả nhân viên nhà bếp, thậm chí cả danh sách tạp vụ cũng mang ra đây, thiếu một người, người phải chịu trách nhiệm hết.



Ông chủ Cao Thăng lầu rốt cuộc cũng nhận ra đám quân tốt này không hề có thiện ý chút nào.




-Tiểu nhân…Tiểu nhân thật sự không biết kẻ hành hung kia là ai, cũng không hề có ý muốn bao che. Nhưng tiểu nhân nhận ra con ngựa kia! Ở Cao Thăng lầu, công việc của tiểu nhân là dẫn ngựa cho người ta, vì thế tiểu nhân nhận ra con ngựa đó. Bởi vì trước khi sự việc xảy ra chưa lâu, tiểu nhân đã dắt con ngựa đó ra khỏi chuồng. Lúc ấy, có một vị quan khách muốn rời đi, lệnh tiểu nhân dắt ngựa ra. Sau đó không lâu, tiểu nhân thấy có người cưỡi con ngựa kia hất văng Tào nương. Những chuyện khác quả thực tiểu nhân không hề biết gì cả.



Điền Dự khẽ mỉm cười:



-Thật sự không biết ư?



-Thật không biết.



-Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết lai lịch của người cưỡi con ngựa kia không?



-Tiểu nhân không rõ lắm, chỉ nhớ rõ lúc ấy người kia đi cùng một đám người tới thôi. Ồ, tiểu nhân nhớ ra rồi, gã đi cùng một vị công tử đến uống rượu. Vị công tử kia ngồi xe đến. Khi xuống xe, tiểu nhân thấy hình như chân của vị công tử đó dường như không ổn lắm, đi đường có hơi khập khiễng. Nhưng tiểu nhân chỉ là kẻ làm việc vặt tạm thời, nên không đến gần, cho nên…



Điền Dự đứng dậy, lách người qua bức bình phong.



Tào Bằng ngồi sau bức bình phong, mặt mày thoáng vẻ suy tư.



-Công tử, xem ra tên tiểu tử này đúng là không biết, không nói sai đâu.



-Chân không ổn? Đi khập khiễng?



Tào Bằng trầm ngâm một chút:



-Đi nói với cha ta, bảo ông ấy hỏi chưởng quầy Cao Thăng lầu, nói không chừng lão biết người thọt chân đó là ai.



-Vâng!



Điền Dự rời khỏi tiểu thính, vào thẳng nha đường.



Một lát sau, y trở về tiểu thính, cung kính trả lời:



-Công tử, đã hỏi ra rồi! Ngày hôm nay, đích thực là có một vị công tử thọt chân đến Cao Thăng lầu uống rượu. Chính là con của Phụ Quốc tướng quân Phục Hoàn và trưởng công chúa Dương An, đệ đệ của hoàng hậu, Phục Quân.



Phục Quân?



Tào Bằng ngạc nhiên ngẩng đầu.



Thật ra, hắn không nhớ ra ai là Phục Quân.



Nhưng Phục Hoàn và Phục hoàng hậu thì hắn lại nhớ. Từ Phục Hoàn và Phục hoàng hậu hắn lại nhớ ra một chuyện. Năm Kiến An thứ hai, lúc hắn mới cùng gia đình theo Điển Vi tới Hứa Đô, từng có một lần xung đột với một bọn con cháu thế gia. Cũng chính bởi sự kiện này mới có chuyện kết nghĩa kim lan sau đó, có tên Tiểu Bát Nghĩa. Tào Bằng nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ. Lúc ấy, trong đám con cháu thế gia đó, hình như có một người tên là Phục Quân. Chỉ là sau khi Tào Bằng ra khỏi ngục, liền quên luôn chuyện này, thậm chí chẳng còn chút ấn tượng nào nữa.



Nếu không phải Điền Dự nhắc tới, quả thật hắn không nghĩ ra.



-Phục Quân là kẻ chân thọt đó ư?



Điền Dự cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu.



Xem ra Tào Bằng đúng là không nhớ nổi chuyện này!



Cũng khó trách tại sao hắn quên mất Phục Quân. Sau khi hắn rời khỏi Hứa Đô đã trải qua rất nhiều sự việc, cũng thấy được rất nhiều chuyện và quen rất nhiều người. Một Phục Quân nhỏ bé không đáng kể, thậm chí ở hậu thế, rất ít người biết được nhân vật này thì sao Tào Bằng có thể bận tâm tới gã được?



Phải biết rằng những người Tào Bằng tiếp xúc đều là những nhân vật hạng nhất như Lã Bố.



Phục Quân quá nhỏ bé, không đáng kể đến!



-Còn chuyện này nữa, chân Phục Quân có tật có liên quan đến công tử. Lúc trước, công tử và gã xích mích, công tử từng đánh gãy chân gã. Sau đó, dù được chữa trị cẩn thận nhưng vẫn bị tàn phế. Thế nên, gã đã hơn hai mươi tuổi vẫn chưa có gì, đến giờ vẫn không thể làm quan. Nếu người hành hung là Phục Quân, chắc chắn có liên quan đến chuyện quá khứ.



Tào Bằng càng trầm ngâm hơn nữa.



Đêm đã khuya, Phục Hoàn đi xe ra ngoài, đưa Phục Quân tới phủ Lâm Nghi Hầu.



Y để Phục Quân chờ ở bên ngoài, đi thẳng vào gặp Lâm Nghi hầu Lưu Quang. Lưu Quang ngồi trong thư phòng, đang cầm đọc một quyển sách.



-Lâm Nghi Hầu, cứu ta!



Phục Hoàn đi vào thư phòng liền quỳ xuống đất.



Lưu Quang giận tái mặt, đặt cuốn sách lên bàn, giương đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Phục Hoàn, không đứng dậy đáp lễ.



Y đã nhận được tin tức trong cung, Phục hoàng hậu xin Hán đế bảo Lưu Quang nghĩ cách chu toàn, ít nhất cũng phải bảo vệ tính mạng của Phục Quân.



Những chuyện Phục Quân làm Lưu Quang cũng chẳng ưa gì.



Trong mắt y, nếu ngươi có ân oán với Tào Bằng thì chỉ nên tìm Tào Bằng tính sổ mới phải.



Nhưng ngươi không dám trêu chọc Tào Bằng lại giở trò với tỷ tỷ của hắn, một cô gái yếu ớt như thế. Chuyện này quả là không có đạo nghĩa gì cả! Được lắm, nếu tất cả mọi người đều giống như ngươi, sau khi kết thù oán với người khác ở ngoài xong đều tìm gia quyến đối phương trút giận thì sẽ thế nào đây? Chuyện này khiến Lưu Quang cũng phải nơm nớp lo sợ, sợ có người sẽ ra tay hành động thôi.