Tào Tặc

Chương 344 : Trận chiến Quan Độ bắt đầu

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Gương mặt phụ tử Tào Cấp đều lộ vẻ u ám.



Trên đường đi tới, bọn họ đã nghĩ tới kết quả như thế này, nhưng thật không ngờ Tuân Úc lại nói thẳng vấn đề như thế.



Giọng điệu của Tuân Úc rất chân thật, thậm chí còn có ngữ khí ra lệnh.



Tào Cấp còn đỡ, nhưng trong lòng Tào Bằng lại thấy rất không thoải mái.



-Vì sao?



Tào Bằng trừng mắt nhìn Tuân Úc, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi.



Tuân Úc do dự một chút, trầm giọng nói:



-Chập tối nay ta nhận được tin tức, sáng nay Viên Thiệu đã bắt đầu tấn công ở Quan Độ!



Viên Thiệu tấn công?



Chuyện này không ngoài dự đoán của Tào Bằng. Trận chiến Quan Độ nhất định phải xảy ra! Sau khi Viên Thiệu nhốt Thư Thụ lại, lịch sử đã quay về theo đúng hướng của nó. Những gì còn lại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Viên Thiệu đến thẳng phố Điền Trạch, chẳng phải cũng là vì một trận chiến này hay sao?



Ha.



Tào Bằng thở dài.



Trong lòng hắn ít nhiều cũng thư thái phần nào, bởi đại khái hắn đã đoán ra ý của Tuân Úc.



-Nếu là bình thường, Phục Quân dám làm chuyện này, ta nhất định sẽ không tha cho gã. Nhưng hiện giờ ta không muốn ngươi tới Phục gia tìm chuyện rắc rối.



Ánh mắt của Tuân Úc sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Tào Bằng. Một lúc lâu sau, y đứng dậy lưỡng lự bên đại sảnh, rồi bước tới cửa, đứng khoanh tay đứng nhìn chạc cây đang khẽ đu đưa bên ngoài cửa phòng. Hoa hạnh đã nở trắng như tuyết, mang vẻ thanh nhã trong bóng đêm.



Tuân Úc nói:



-Vốn dĩ ta không nên nói những chuyện này với ngươi, nhưng ta không muốn ngươi vì vậy mà có khúc mắc với ta. A Phúc, tiền đồ của ngươi đang rất rộng mở, tương lai ắt sẽ thành nghiệp lớn. Cho nên, ta nói với ngươi những chuyện này chính là vì hy vọng ngươi biết được rằng, có những khi, là người làm chuyện đại sự thì phải biết nên làm hay nên bỏ, phải biết tiến thoái. Những gì Phục Quân đã làm ta rất ghét, nhưng trong thời điểm này, ta chỉ có thể để ngươi chịu ủy khuất một chút. Ngươi có biết vì sao không? Phục Hoàn là quốc trượng, Phục Quân rõ ràng cũng có huyết mạch của hoàng thất, lại là quốc thích. Giờ ngươi động vào gã, ắt sẽ khiến cả Hứa Đô rung chuyển. Ngươi cũng biết trên triều đình giờ đang có rất nhiều người rục rịch ý đồ. Lúc này, Hứa Đô không thể loạn được! Rất nhiều người nói Tào Công nắm giữ triều chính, ép thiên tử sai khiến chư hầu, là gian hùng, sớm muộn gì cũng sẽ gây rối triều cương, âm mưu soán vị. Nhưng bọn họ không có lý do thì không thể nổi dậy được! Cho dù có Khổng Văn Chuyển nâng đỡ bọn họ thì cùng lắm cũng chỉ có thể đề nghị chủ công hợp tác với Viên Thiệu, cùng phò tá cho giang sơn của Hán thất mà thôi. Lúc này, ngươi động vào Phục Quân chính là cho bọn họ cái cớ để hành động. Ngươi lại là người cháu cùng tộc được chủ công sủng ái nhất, cho nên càng dễ bị bọn họ vin thành cớ. A Phúc, vì thể diện của Hán thất, bọn họ sẽ nghĩ ra đủ các lý do, cuối cùng Hứa Đô nhất định sẽ dao động. Chủ công đang ở Trung Mưu toàn lực giao chiến với Viên Thiệu, nếu Hứa Đô có loạn, Trung Mưu ắt loạn. Trung Mưu loạn, chủ công sẽ gặp nguy hiểm.



Tào Bằng trầm mặc, không nói gì, chỉ cúi đầu, không biết hắn đang nghĩ gì.



Hắn hiểu được ý của Tuân Úc hy vọng hắn tạm thời không nên động thủ, ít nhất cũng phải chờ cho trận chiến Quan Độ chấm dứt, phân thắng bại xong đã. Trước lúc đó, hắn phải tạm thời nhẫn nhịn.



Nhưng đó là tỷ tỷ của ta a!



Tào Bằng chợt ngẩng đầu, định cự tuyệt.



Tuân Úc nói:



-A Phúc, ta có thể chắc chắn với ngươi, chờ đến khi thời cơ chín muồi, ngươi nhất định có thể xả nỗi ấm ức này.



-Ta…



Lời đã đến miệng rồi lại bị Tào Bằng nuốt lại.



Không thể không nói, Tuân Úc đích thực đã nể mặt hắn lắm rồi.



Bằng vào thân phận và địa vị hiện tại của y, nói những lời này chẳng khác nào đang cầu xin Tào Bằng.



Tào Bằng há miệng thở dốc, cuối cùng lại cúi đầu.



Một lúc lâu sau, Tào Cấp cuối cùng cũng nói:



-Tuân Thượng thư, ta tin ngài.




-Vậy phải nhẫn đến khi nào?



-Khi Hán thất không còn thể diện chính là ngày ngươi báo thù rửa hận.



Nói vậy chẳng phải nhảm nhí sao?!



Nhưng Tào Bằng biết Lý Nho nói không sai.



- A Phúc, theo ta tụng kinh niệm Phật đi. Để bản thân thật bình thản, thật bình tĩnh, ngươi mới có thể có chủ ý hay ho được.



-Thôi đi, ta không tin mấy thứ này.



Tào Bằng cự tuyệt ý tốt của Lý Nho, đứng dậy rời khỏi Phật đường.



Nói chuyện với Lý Nho một hồi, hắn cũng có chút thu hoạch. Ít ra hắn có thể biết được Lý Nho vốn không mấy xem trọng tương lai của Hán thất. Còn lịch sử rốt cuộc sẽ đi tới đâu? Tào Bằng không biết. Ít nhất hiện tại hắn cũng chẳng có lòng dạ nào để suy nghĩ chuyện này.



Ngày thứ hai, Hứa huyện lệnh đến báo tin đã bắt được kẻ hành hung người.



Người phóng ngựa đụng thương Tào Nam tên là Ngưu Hiền, là người Dự Châu ở Trần quận. Năm Kiến An thứ tư, Dự Châu xảy ra hạn hán nghiêm trọng, Ngưu Hiền dẫn gia đình đi chạy nạn đến Hứa huyện.



Hỏi gã vì sao lại đụng trúng Tào Nam, Ngưu Hiền giải thích là ngựa bị hoảng sợ!



Bất ngờ, Hứa huyện lệnh tuyên bố vụ án đã được giải quyết.



Ngưu Hiền phóng ngựa quá ẩu, thế nên mới đụng trúng, làm Tào Nam bị thương, chờ đến mùa thu sẽ chém.



Sau khi Tào Bằng nhận được tin, vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.



Nhưng hắn không hỏi chuyện này, bởi trận chiến Quan Độ cuối cùng đã bắt đầu!



Viên Thiệu dẫn mười hai vạn đại quân đóng quân ở phố Điền Trạch, bắt đầu vừa phòng ngự vừa tấn công ác liệt với Tào Tháo ở Quan Độ. Ngay từ đầu, Viên Thiệu tấn công hết sức dũng mãnh. Tào Tháo cơ hồ không thể cản nổi. Song phương chiến đấu được mấy ngày, Hạ Hầu Hoàng dẫn quân đến Quản thành, mới khiến Viên Thiệu buộc phải ngừng thế công. Tào Tháo nhân cơ hội này chỉnh đốn binh mã, lệnh Nhạc Tiến đồn trú ở Tuấn Nghi huyện, đồng thời triệu tập nhân mã ổn định trận tuyến đầu.



Rất nhiều vật tư từ Hứa Đô cuồn cuộn được đưa về Trung Mưu.



Vụ án Tào Nam đụng trúng, bị thương cũng theo đó phai nhạt…



Tào Nhân không ngừng chiêu mộ hương dũng, gia tăng luyện binh ở ngoại thành Hứa Đô, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể điều quân đi Quan Độ. Tuân Úc cũng dốc toàn bộ tinh lực về chiến trường Quan Độ, lệnh cho Tào Bằng lập tức điều động binh mã từ hương dũng, tổ chức lại Việt kỵ doanh. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, toàn bộ Hứa Đô đều bao phủ màn chiến tranh u ám.



Những động tĩnh trên triều đình lúc trước tức thì biến mất!



Nhưng tất cả mọi người đều biết sự biến mất này chẳng qua chỉ là tạm thời. Các đại thân phản đối Tào Tháo đang giành sức, chờ đợi thời cơ mà thôi.



Chỉ cần Tào Tháo có gì nguy hiểm, tất cả động tĩnh sẽ lại lần nữa xuất hiện.



Tào Nam đã tỉnh lại, mạng sống không còn gì nguy hiểm nữa.



Chẳng qua, tạm thời nàng không thể xuống giường, chỉ có thể nằm yên mà thôi.



Tào Bằng thấy tỷ tỷ dần bình phục, cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Việt kỵ doanh còn đang tổ chức lại từ bên trong, tạm thời không cần hắn lo lắng. Nhưng có một chuyện khác hắn cần phải bắt đầu ngay lập tức. Ngoài là giáo úy của Việt kỵ doanh, hắn còn một chức vụ nữa, đó là Bàng Môn Tư mã ở trong cung.



Sáng sớm, Tào Bằng mặc giáp trụ, cất bước ra khỏi cửa chính của Tào phủ.



Đang định lên ngựa, hắn chợt thấy một người lao ra từ trong ngõ nhỏ phía phố đối diện. Người nọ tới rất nhanh, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Tào Bằng.



Vệ sĩ hai bên tiến lên vừa định ngăn lại, đã thấy người vừa tới quỳ thụp xuống.



-Tào công tử, oan uổng quá!