Tào Tặc
Chương 345 : Khinh người quá đáng
Ngày đăng: 00:05 22/04/20
Người quỳ trên mặt đất là một thanh niên, tuổi chừng hai mươi mốt, hai mươi hai.
Người này mày rậm mắt to, thân thể cường tráng. Gã mặt một bộ áo ngắn, chắp vá xiên xẹo, chân đi một đôi giày vải mỏng dính. Khi gã đứng lên, người cao chừng 180 cm, mạnh mẽ, rắn chắc. Tào Bằng vừa thấy đã cảm thấy hết sức kỳ quái.
Người thanh niên này tìm ta kêu oan ư?
Tào Bằng thấy kỳ quái cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Về lý mà nói, muốn kêu oan, dâng cáo trạng lẽ ra nên đến nha môn ở Hứa huyện, chứ không phải tìm đến hắn.
Lại nói, chức tước của Tào Bằng là về quân đội, chứ không có quyền quản lý chuyện ở địa phương. Cho dù là Tào Cấp cũng chỉ có quyền trị an, chứ không quản lý những chuyện như thế này.
Xua tay ra hiệu cho những người đứng bên cạnh tránh ra, Tào Bằng đi lên trước, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.
-Công tử, oan uổng, oan uổng quá!
-Vị hán tử kia, ngươi có oan uổng gì thì nên tìm huyện nha Hứa huyện dâng cáo trạng, chứ sao lại tìm ta kêu oan?
-Công tử, ta muốn tố cáo huyện lệnh Hứa huyện!
Tào Bằng ngây người, không khỏi nhíu mày.
Lúc này, Tào Cấp vừa đi ra từ trong phủ, thấy cảnh tượng như vậy cũng khó hiểu, hỏi ngay:
-Hữu Học, có chuyện gì thế?
Ra ngoài thì gọi tự, ở nhà thì gọi nhũ danh (tên tục).
Khi không có người ngoài, Tào Cấp sẽ gọi Tào Bằng là A Phúc, nhưng ở trước mặt người ngoài, ông luôn gọi tự Tào Bằng. Làm quan được mấy năm, Tào Cấp cũng học được không ít quy củ trong quan trường. Đây là thể diện của người làm quan, cũng là Tào Cấp suy xét vì thể diện của Tào Bằng.
Tào Bằng nói:
-Cha, người này cản đường con nói kêu oan, còn nói là muốn tố cáo Hứa huyện lệnh.
-Ồ?
Tào Cấp cất bước đi lên trước, trầm giọng hỏi:
-Ngươi muốn tố cáo Hứa huyện lệnh ư?
-Đúng vậy!
-Ngươi tên là gì?
-Tiểu nhân tên là Ngưu Kim, vốn là người Trần quận ở Dự Châu. Năm trước, tiểu nhân theo mẫu thân và gia huynh đi đến Hứa huyện. Nhờ vào sự từ bi của Tư Không mở kho cứu tế, cả nhà ba người tiểu nhân mới sống sót. Tiểu nhân biết chuyện hôm nay không đúng với phép tắc, nhưng vì huynh trưởng, tiểu nhân không thể không tố cáo được. Huynh trưởng tiểu nhân không phải kẻ hành hung. Huynh ấy đến cưỡi ngựa còn không biết, sao có thể phi ngựa làm bị thương Tào nương tử được chứ.
-Khoan đã, khoan đã. Huynh trưởng ngươi tên là gì?
Tào Bằng nghe được chút manh mối, xem ra chuyện này có liên quan đến nhà mình.
-Huynh trưởng của tiểu nhân tên là Ngưu Hiền!
-Ngưu Hiền?
Tào Cấp run lên, nhìn Tào Bằng.
Đôi mắt Tào Bằng chợt sáng rực, thoáng đỏ lên.
Hắn hạ giọng nói:
-Cha đã quên rồi sao? Hai ngày hôm trước, Hứa huyện lệnh không phải đã nói là tóm được hung thủ đụng trúng tỷ tỷ rồi sao? Người đó tên là Ngưu Hiền, đã bị bắt, chờ sau mùa thu sẽ chặt đầu.
-Gia huynh không hề đụng thương Tào nương tử.
Tào Cấp chợt lớn tiếng quát, hỏi:
-Ngưu Kim, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng cho ta.
Thân là Chấp Kim Ngô thừa, ông quản lý trị an của Hứa Đô.
-Ngưu Kim, ngươi có dám dũng cảm không?
-Nếu không có giáo úy, gia huynh suýt nữa chết trong nhà lao rồi, có gì mà tiểu nhân không dám?
-Dẫn huynh trưởng của ngươi đến kêu oan trước cửa phủ Thượng thư. Các ngươi hãy đem đầu đuôi mọi chuyện kể ra cho ta, để cho cả thiên hạ đều biết chuyện này.
-Dám!
Ngưu Kim cũng nổi giận!
Không ngờ mạng của ca ca ta lại chỉ đáng một quan tiền thôi sao?
Nếu không phải ta tìm được Tào công tử kêu oan, thì ca ca dù chết cũng phải chịu oan khuất. Nhìn Ngưu Hiền mình đầy thương tích, Ngưu Kim cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Gã không ngại bất cứ giá nào, không phải cùng lắm là chết sao? Ta cứ nghe theo lời Tào giáo úy, xem các ngươi có thể làm gì được ta đây?!
Tào Bằng kêu hai tên Phi Mạo cùng Ngưu Kim đến Thượng thư phủ.
Hạ Hầu Lan tiến lên hỏi:
-Công tử, chúng ta đi đâu?
-Đến phủ Phụ Quốc tướng quân. Ta nể mặt Tuân úc, lui một bước nhưng bọn họ lại bắt nạt ta như thế, định khi Tào Bằng dễ bắt nạt sao?
Tào Bằng dứt lời, quay đầu nói với Phi Mạo phía sau lung:
-Theo ta đến làm khách phủ Phụ Quốc tướng quân!
Chiếu Dạ Bạch gõ gót sắt lên phố dài, rung cả phố chợ.
Hơn mười kỵ binh Phi Mạo bám sát sau Tào Bằng, phóng thẳng tới phủ Phụ Quốc tướng quân.
-Có náo nhiệt. Có náo nhiệt!
Đám người đi đường hết sức hưng phấn, châu đầu ghé tai nói nhỏ:
-Xem ra Tào giáo úy và Phụ Quốc tướng quân trở mặt với nhau. Đi xem náo nhiệt thôi!
Hứa huyện lệnh giờ mới tỉnh lại, mặt mày trắng bệch, thầm biết chuyện không ổn.
Giờ quả thực phiền toái rồi!
Lúc trước, Phục Hoàn gọi gã đến, bảo gã bắt Ngưu Hiền, rồi gán cho hắn tội danh kia.
Không phải Phục Hoàn muốn gây chuyện với Tào Bằng mà là y không thể nuốt trôi chuyện này được. Đường đường là một quốc thích, không ngờ lại bị con trai của thôn phu bức đến nông nỗi này. Đến cuối cùng, ngay đến con của mình con không thể bảo vệ được, đành phải đưa nó rời khỏi Hứa Đô, đẩy Phục Quân đến vùng đất lạnh giá đó chịu khổ.
Đừng thấy khi y giáo huấn Phục Quân nói đạo lý đâu ra đấy.
Thật ra trong lòng y cũng rất uất ức.
Ngày đó, sau khi trở về từ nhà Lâm Nghi Hầu Lưu Quang, y lại bị phụ nhân trong nhà oán giận một trận.
-Lão gia, ngài là Phụ Quốc tướng quân, đường đường là quốc trượng, giờ ngay đến con mình, hơn nữa còn là huyết mạch duy nhất của trưởng công chúa mà còn phải đưa đến nơi lạnh giá đó chịu khổ. Thiên hạ này vẫn là thiên hạ của nhà Hán, giang sơn này vẫn là giang sơn của Lưu thị hay sao? Tướng quân ngài thật quá khiếp nhược rồi.
Phải nghe những lời oán giận này đã khiến Phục Hoàn hạ quyết tâm.
Ngoài miệng gã đồng ý với Tuân Úc sẽ giao ra hung thủ, nhưng trong lòng lại tính toán: "Ngươi bảo ta giao người, thì ta phải giao người sao? Ta không giao ra đó. Ta tìm kẻ chết thay, tiện hạ nhục các ngươi luôn!"
Nói thật ra, ban đầu Phục Hoàn cũng lo lắng đề phòng, nhưng trận chiến Quan Độ đã bắt đầu, mọi người đã chuyển sự chú ý lên đó rồi. Phục Hoàn cũng yên tâm phần nào. Ít nhất, cho đến khi chuyện này chấm dứt sẽ không có mấy người biết.
Hôm nay, đúng là ngày lên triều.
Nhưng không giống mọi hôm, giờ Hán Đế vẫn chưa lâm triều. Tào Tháo không có mặt ở đó, cũng không có ai chủ trì.
Phục Hoàn tháo mũ, nhắm mắt dưỡng thần trong phòng trực, chuẩn bị một lúc nữa vào cung gặp con gái, nhân tiện nói chút chuyện.
Nào ngờ đâu, y chỉ vừa ra khỏi phòng trực đã có một người vội vàng chạy tới.
-Quốc trượng, có chuyện lớn rồi!