Tào Tặc
Chương 346 : Ta chỉ cần công đạo
Ngày đăng: 00:05 22/04/20
Phủ Phụ Quốc tướng quân là một tòa nhà lớn (đại trạch) ở ngoài cửa Ung Môn.
Ở thời Hán, việc xây nhà có chế độ phân cấp hết sức nghiêm ngặt. Nhà của các hầu công khanh có vạn hộ trở lên mới được gọi là "trạch" (tòa nhà) hoặc "để". Mà cổng chính của tòa nhà có thể hướng thẳng đại tả, ra vào không phải hạn chế đóng mở.
Tường của tòa nhà cao hai trượng khiến bên trong phủ Phụ Quốc tướng quân càng thêm kiên cố.
Bậc cửa cao chừng bảy bậc cửa.
Ngoài cửa lớn, vài tên canh cửa đang châu đầu nói chuyện phiếm với nhau, dáng vẻ nhàn nhã, thoải mái. Đúng lúc này, từ cuối đường ở cửa Ung Môn vọng đến tiếng gót sắt ầm ầm. Mấy tên canh cửa ngừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thầm cảm thấy kỳ lạ: Là kẻ nào phóng ngựa như bay ở Ung Môn vậy?
Ung Môn ở gần Hoàng thành.
Theo lễ pháp thì gần Hoàng thành không được phóng ngựa, nếu không là sẽ bất kính với hoàng thất.
Tên coi cửa nhìn quanh thăm dò thì thấy hơn mười tên thiết kỵ đi tới nhanh như chớp, trong nháy mắt đã dừng ở trước cửa phủ Phụ Quốc tướng quân.
Một thiếu niên cưỡi một con lương câu bảo mã khác thường, tay cầm một đại đao.
Hắn ghìm cương ngựa, ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa. Tấm biển đen có hai chữ lớn màu vàng: "Phục phủ".
Năm đầu Kiến An, sau khi Hán đế dời đô đến Hứa huyện, Phục Hoàn thấy Tào Tháo chiếm đại thế nên giao tất cả quyền hạn trong tay cho y để tránh phải bị nghi ngờ.
Vì thế Tào Tháo phong Phục Hoàn làm Nghi Đồng tam ti, giữ chức tán đại phu.
Tào Bằng nhìn tấm hoành phi của Phục phủ thì đột nhiên cười nhạt một tiếng.
Tên canh cửa vừa định chạy ra hỏi chuyện thì đã thấy Tào Bằng vung tay, một quả thiết lưu tinh bay ra, mang theo vạn phần lực, xé gió vù vù, đập vào tấm hoành phi. Quả thiết lưu tinh này là sau khi Tào Bằng về Hứa Đô đã bảo Hà Nhất xưởng đặc biệt tạo ra.
Mỗi một quả thiết lưu tinh nặng ba cân, so với ban đầu gần như nặng gấp đôi.
Tào Bằng tức giận ra tay nên lực tung ra đủ mười phần.
Sau khi trải qua cuộc chém giết ở Tiểu Đàm, Tào Bằng có thể hiểu được sự ảo diệu của "Thế". Nhưng cũng không thể nói hắn đã gia nhập vào hàng ngũ võ tướng hạng nhất, mà chỉ có thể nói hắn đã lĩnh hội sâu sắc hơn về cách vận dụng sức lực mà thôi. Quả thiết lưu tinh đập vào tấm biển trên cửa, lập tức tấm biển vỡ ra, rơi ầm ầm xuống bậc cửa dưới đất.
Việc này cũng chứng tỏ, quan hệ giữa Tào Bằng và Phục gia sẽ không còn thay đổi được nữa.
Người coi cửa bị dọa cho ngây người, nhất thời không biết làm thế nào.
-Phi Mạo, đánh cho ta!
Tào Bằng gầm lên một tiếng, thúc ngựa xông vào cửa.
Đừng tưởng bậc cửa của Phục phủ rất cao, đối với Chiếu Dạ Bạch mà nói, độ cao đó căn bản không là gì. Khi Tào Bằng phóng ngựa xông lên bậc cửa thì mấy tên canh cửa kia mới giật mình phản ứng lại.
-Có người ngoài cửa sinh sự!
Mười mấy tên trông cửa tiến tới muốn ngăn Tào Bằng lại.
Tào Bằng không nói hai lời, lấy đao đánh liên tiếp. Tuy rằng trong lòng Tào Bằng có tức giận nhưng hắn không hành động lỗ mãng. Hắn dùng sống đao đập, chỉ nghe thấy tiếng "bộp bộp" không dứt. Trong chớp mắt, ba tên trông cửa bị hắn lấy sống đao đánh cho gãy xương đứt gân, ngã xuống đất kêu khóc không ngừng.
Chiếu Dạ Bạch nhẹ nhàng vượt qua cửa. Tào Bằng nhìn lại hai bên cửa chính, đột nhiên nâng đao chém.
Hai tiếng "bùng bùng" vang lên trầm đục.
Đại đao hung hãn chém vào cửa chính, cửa chính lập tức bị chém vỡ ra thành năm bảy mảnh.
Mấy tên gia đinh trong Phục phủ vừa mới chạy đến trước thấy vậy, mặt mày trắng bệch cả ra. Nói chung, tới cửa sinh sự cùng lắm cũng chỉ là đánh người rồi xông vào nội đường. Nhưng Tào Bằng chém vào cửa chính của Phục phủ thì không còn là sinh sự nữa, rõ ràng là tới liều mạng.
Hạ Hầu Lan phóng ngựa vọt tới, theo Tào Bằng xông vào phủ Phụ Quốc tướng quân.
-Đánh cho ta!
Tào Bằng lạnh lùng hét lên, Hạ Hầu Lan liền chĩa thương về phía mấy tên gia đinh, gia tướng.
Phục Hoàn vốn là Phụ Quốc tướng quân, trong phủ tất nhiên có binh sĩ bộ khúc.
Tuy nhiên, những bộ khúc và binh sĩ của y thường ngày chỉ biết ức hiếp người dân thường, chó cậy thế chủ. Nhưng nếu chúng phải chống lại đội quân tinh nhuệ Phi Mạo đã từng trải qua thập tử nhất sinh trên chiến trường thì hiển nhiên không thể sánh bằng. Hơn nữa, còn có hai người Tào Bằng và Hạ Hầu Lan gần như võ tướng hạng nhất, trong chớp mắt những gia đinh gia tướng kia bị đánh cho chạy trối chết, cả đám gào khóc thảm thiết không ngừng.
Cũng may là Tào Bằng và Hạ Hầu Lan không tung đòn tử thủ nên trên đường xông vào không có thương vong.
Nhưng dù vậy, Phi Mạo đánh đấm bừa bãi như đi vào chỗ không người. Bọn chúng đi qua chỗ nào thì gia đinh Phục phủ không người nào có thể đứng lên, không bị đánh cho gãy xương đứt gân thì cũng bị chiến mã dẫm cho phun máu. Cả đám ngã trên mặt đất, gào khóc thảm thiết.
-Các ngươi là ai, dám cả gan xông vào Phục phủ?
Một phụ nhân từ trong phủ đi ra, lớn tiếng hỏi.
Tào Bằng ghìm ngựa, điềm nhiên nói:
-Ngươi là ai? Hay là Phục Hoàn lão nhân không có can đảm, chỉ có thể để một đám nữ nhân đi ra để lấy thêm can đảm đây?
-Tướng quân nhà ta mà ở nhà đã sớm đem các ngươi băm thây vạn đoạn.
Phụ nhân này thật có dũng khí, lớn tiếng đáp trả.
Nàng vốn họ Dương, sau khi Dương An trưởng công chúa mắc bệnh qua đời, Phục Hoàn mang nàng về làm bình thê.
Dương thị xuất thân ở Hoằng Nông cũng là một đại gia tộc có xuất thân hiển hách ở kinh thành. Đáng lẽ nàng hoàn toàn có đủ tư cách ngồi ở vị trí chính thê. Nhưng vì có Dương An trưởng công chúa nên nàng chỉ có thể làm bình thê. Thậm chí ngay cả danh hiệu "phu nhân", cũng vì sự tồn tại của của Dương An trưởng công chúa, mà nàng không thể có được. Tuy nhiên bản lĩnh của Dương thị không tệ, cho dù là tình hình như vậy cũng không có nửa lời oán giận, dốc hết sức gánh vác công việc trong Phục phủ.
Hứa thị được chiều chuộng ngang ngược trong phủ, Dương thị cũng cảm thấy rất bình thường.
Tào Bằng nhíu mày lại:
-Phục Hoàn đi vắng?
-Hôm nay là ngày lên triều, chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Ngày lên triều?
Đúng là ta đã quên chuyện này thật.
Đáng lẽ hôm nay Tào Bằng phải vào cung nhưng vì Ngưu Kim chặn đường dâng cáo trạng nên quên mất chuyện này.
Đúng vậy, hôm nay đúng là phải vào triều.
Tào Bằng đột nhiên cười lớn:
-Nếu đã như vậy, lão tử sẽ ở đây chờ Phục Hoàn lão nhân trở về!
-Ngươi…
-Phi Mạo đâu, đập cho ta! Khi nào Phục Hoàn lão nhân trở về thì dừng tay. Ngày hôm nay, cùng lắm là khép tội Tào Bằng ta rồi biếm chức quan chứ gì. Nhưng mà những lời này ta nhất định phải nói ra, nếu không chẳng phải tỷ tỷ bỗng dưng bị người đả thương sao?
Thời gian Tào Bằng và Tào Nam ở chung cũng không lâu, nhưng tình cảm giữa tỷ đệ rất tốt. Tào Nam hết sức quan tâm Tào Bằng. Nghe Trương thị nói, thưở nhỏ, Tào Nam thường cõng Tào Bằng trên lưng lên núi chơi, có cái gì tốt đều để dành cho Tào Bằng.
Tào Bằng hôm nay đã không phải Tào Bằng hôm qua nữa.
-Tào Bằng ỷ là con cháu của Tào Tư Không nên cả gan làm loạn. Hắn há có thể đối phó với Phục Hoàn sao? Theo con thấy, lúc này đây hắn sẽ gây ra đại họa thôi.
Dương Bưu nghe được lại không khỏi mỉm cười.
Y lắc đầu, hạ giọng nói:
-Theo ta thấy, Tào Bằng không những không có việc gì mà có lẽ về sau lại càng được Tư Không tin cậy hơn so với hiện tại.
-Hả?
-Đức Tổ, con có biết đối nhân xử thế kiêng kị nhất cái gì không?
Dương Tu ngẩn ra:
-Cầm giữ binh cẩn trọng, chớ công cao lấn chủ?
-Sai!
Dương Bưu nói:
-Đối nhân xử thế sợ nhất là thuộc hạ quá mức hoàn mỹ.
Dương Tu ngây cả người.
-Đức Tổ, vấn đề lớn nhất của con cũng chính là như thế. Con luôn muốn sự toàn mỹ, mọi việc đều muốn phải thập toàn thập mỹ. Nhưng thật sự, làm như vậy thì chủ thượng lại càng lo lắng con cóhai lòng hay không thì cũng sẽ có người vì nguyên nhân "thập toàn thập mỹ" này mà khiến conrước họa sát thân. Theo ta thấy, Tào Bằng này rất thông minh, hiểu được cách tiến thoái. Bây giờ hắn được Tư Không coi trọng. Mười bảy tuổi làm chức quan Việt Kỵ giáo úy, tiền đồ rực rỡ. Nhưng càng như vậy lại càng phải cẩn trọng. Hắn dùng hành vi nhìn qua có vẻ lỗ mãng này để bảo vệ chính bản thân mình. Như vậy, Tư Không chẳng những sẽ không trách tội hắn, ngược lại càng yêu quý hắn hơn. Con phải biết rằng, Tư Không đối đãi sủng ái người nhà thế nào. Giống như hành vi này của Tào Bằng có lẽ nhất thời thì đau khổ nhưng tất nhiên sẽ mang đến vinh hoa. Theo ta thấy trong cả triều đình hiện nay đều thua kém Tào Hữu Học này.
Dương Tu nghe được thì không khỏi có trầm tư suy nghĩ.
Tào Bằng đứng ở trên bậc cửa, tay nhuốm máu tươi của Phục Hoàn, nhìn thấy Tuân Úc và Lưu Quang đến thìmặt mày chợt trở nên hung dữ.
-Tuân Thượng thư, ngài muốn ta dừng tay sao?
Tuân Úc nghe được thì thầm kêu khổ.
Nghe giọng nói của Tào Bằng, y cảm thấy không ổn.
Trước nay, Tào Bằng đều gọi y là Tuân thượng thư nhưng y có thể cảm nhận được giọng điệu cung kính và tôn trọng trong đó. Nhưng ba chữ "Tuân thượng thư" hiện tại không những không có nửa phần ý tôn kính mà còn có ý châm biếm và một chút sát ý điên cuồng.
-Hữu Học, ngươi buông Phụ Quốc tướng quân ra rồi nói.
Tào Bằng nghe được thì ngửa mặt lên trời cười to:
-Có chuyện gì để nói đây? Ngài không cần phải lấy đại cục để chèn ép ta. Không phải ngài muốn lấy chức Thượng thư đến ra lệnh cho ta sao?
-Giáo…
Lưu Quang xuống ngựa, cố gắng tươi cười.
-Tào công tử, ta là Lưu Quang.
-Ta biết rõ ngươi là Lưu Quang. Ngươi là Lâm nghi hầu. Ngươi là họ hàng Hán thất. Ngươi cao cao tại thượng. Ta chẳng qua chỉ là con trai của một người thợ rèn hèn kém, cho nên ta bị oan khuất thì nhất định phải nhẫn nhịn. Con trai của Phục Hoàn y có thể hại tỷ tỷ ta cửu tử nhất sinh, bây giờ vẫn nằm trên giường không động đậy được. Con của y lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Ta ngay cả quyền truy xét cũng không có. Vì sao? Đơn giản vì y là hoàng thân quốc thích. Đơn giản vì mẫu thân của Phục Quân là Dương An trưởng công chúa, tỷ tỷ gã là thê tử của đương kim thiên tử phải không? Phục Quân là đệ đệ của hoàng hậu. Ta cũng là đệ đệ của tỷ tỷ ta. Hoàng hậu có thể dùng quyền lực để bảo vệ đệ đệ của mình. Ta làm đệ đệ, ngay cả ra một chút sức cho tỷ tỷ cũng không thể, đúng không?
Tào Bằng như nổi điên, tóm lấy Phục Hoàn, rít lên.
Sắc mặt Tuân Úc rất khó coi mà Lưu Quang lại cảm thấy không còn mặt mũi nào. Hai người nhìn nhau chỉ gượng cười.
-Phục Hoàn, Phục đại tướng quân, có phải như vậy hay không? Ngươi nói thử xem!
Tào Bằng nói xong thì đấm một quyền vào ngực Phục Hoàn.
Một đấm giận dữ khiến Phục Hoàn phun cả điểm tâm ra.
-Con chó nhà các ngươi cũng là người, tỷ tỷ của ta không phải là người sao. Tỷ tỷ của ta nhiều lần bảo ta nhường nhịn, nhưng ngươi lại bắt nạt ta quá mức. Người Phục gia các ngươi chẳng lẽ không được động vào chắc? Ta không tin, ta càng phải động vào!
Hai tay đè đầu Phục Hoàn xuống, Tào Bằng nâng gối hung hăng đánh vào mặt Phục Hoàn.
Phục Hoàn kêu thảm một tiếng, miệng phun ra bảy, tám cái răng.
-Hữu Học, ngươi dừng tay, không được kích động!
Tuân Úc sắp ngất.
-Tào công tử, có gì nói chuyện, không nên động thủ.
Dưới bậc thềm, tất cả mọi người vây kín lại ngậm miệng run sợ nhìn đường đường Phụ Quốc tướng quân giống như con chó chết đang co quắp trên mặt đất.
Tào Bằng kéo cổ áo Phục Hoàn lớn tiếng quát:
-Không phải ngươi cao quý lắm sao? Con gái ngươi không phải là hoàng hậu sao? Cho dù con gái ngươi hạ chiếu giết ta thì ta cũng muốn nhìn Phụ Quốc tướng quân có thể cao quý thế nào!
Tuân Úc nhìn thấy vậy nhưng không biết nên làm thế nào cho tốt.
Nếu như lúc này Tào Bằng còn trong trạng thái tỉnh táo, minh mẫn thì y còn có thể thương lượng với Tào Bằng. Nhưng rõ ràng hiện tại Tào Bằng đã điên cuồng rồi, không để ý bất cứ gì! Nhìn Phục Hoàn như con chó chết, trong lòng Tuân Úc thầm kêu một tiếng than một tiếng. Phục Hoàn ơi Phục Hoàn, nếu ngươi thành thật đem người giao ra đây thì sự tình cũng không phát sinh thế này. Cố tình tự cho là thông minh, bây giờ đã hiểu rõ lợi hại chưa?
-Cứu ta!
Phục Hoàn thật sự sợ hãi.
Y ở ngay bên cạnh Tào Bằng nên có thể cảm nhận rõ được sát ý điên cuồng của Tào Bằng.
Y run rẩy vươn một bàn tay ra, miệng gọi không rõ tiếng.
Nhưng lúc này Tuân Úc dường như cũng không có biện pháp gì.
-Cứu ngươi? Lúc con trai ngươi đụng bị thương tỷ tỷ của ta, sao ngươi không nói. Lúc ngươi tìm người lừa dối, thay mận đổi đào, sao ngươi không nói?
Tào Bằng nghiến răng nghiến lợi chậm rãi đặt tay lên đại đao. Hổ Bào Đao dưới ánh mặt trời lóe ra sắc đỏ đậm sáng bóng.
Tuân Úc sắp điên lên, tiến lên từng bước một:
-A Phúc, ngươi không được làm chuyện điên rồ. Ngươi giết y, chỉ sợ ngay cả Tư Không cũng không thể xin cho ngươi đâu.
-Tào công tử, hãy bình tĩnh một chút. Ta cam đoan sẽ cho ngươi một công đạo.
Trong lúc cấp bách, Lưu Quang lớn tiếng la lên.
Nhưng Tào Bằng giống như không thèm nghe, đại đao ở trong tay xẹt một đường cong, hung hăng chém xuống Phục Hoàn.
-A Phúc, dừng tay!
Khi Tào Bằng hạ đao chuẩn bị lấy mạng Phục Hoàn thì chợt nghe từ xa một tiếng rống vọng đến.
Một người nhanh như chớp vừa quát lên vừa phóng tới. Một tiếng giòn vang vang lên, một mũi tên Xích Hành Bạch Vũ đập vào sống đao.
Đại đao chém xuống!