Tào Tặc

Chương 352 : Giả rắn, ám sát

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Hoàn phu nhân rất đẹp, nhưng Tào Bằng không dám trêu chọc.



Về cơ bản hắn hiểu rõ, Hoàn phu nhân vì sao phải triệu kiến hắn ở Điển phủ chứ không phải ở phủ Tư Không. Lý do rất đơn giản, trong phủ Tư Không, Biện phu nhân là lớn nhất. Mặc dù Hoàn phu nhân rất được Tào Tháo sủng ái, nhưng cũng phải để ý một chút đến tai mắt của Biện phu nhân. Sau khi Tào Ngang chết, Đinh phu nhân và Tào Tháo mỗi người một ngả, không còn có thể thay đổi nữa. Cho nên trong phủ Tư Không, Hoàn phu nhân có vị thế thấp hơn một chút so với Biện phu nhân.



Họ đều là những người phụ nữ thông minh, sao có thể để cho người ta nắm thóp được?



Điển phủ là một nơi tuyệt đẹp, ai cũng biết, hai nhà Tào - Điển có quan hệ rất tốt, Tào Bằng và Điển Mãn, còn là huynh đệ kết nghĩa trong Tiểu Bát Nghĩa.



Tào Xung mới năm tuổi, vẫn còn rất nhỏ.



Nhưng càng như thế, Hoàn phu nhân mới càng phải thận trọng.



Người thầy giáo nhập môn này nói quan trọng thì cũng quan trọng, mà nói không quan trọng là cũng không quan trọng.



Hoàn phu nhân không phải muốn tìm thày cho Tào Xung, mà là một tâm phúc để tương lai có thể cho Tào Xung dựa vào, là tâm phúc có thể giúp đỡ Tào Xung.



-Muội tử, Hữu Học cũng mới chỉ mười bảy tuổi thôi mà, hơn nữa vừa mới gây họa bị bãi quan, trong vòng hai đến ba năm e rằng không cơ hội khôi phục lại. Như thế, dù Hữu Học có thể giúp đỡ cho Ngũ công tử nhưng sợ rằng vẫn là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Phu nhân sắp xếp như vậy có phải có chút qua loa hay không?



Điển phu nhân lộ vẻ lo âu.



Hoàn phu nhân khẽ mỉm cười:



-Tỷ tỷ việc gì phải lo lắng.



Tên A Phúc này thật ra cực kỳ thông minh. Tỷ trông hắn hiện giờ là bạch thân, tưởng như chẳng có gì trong tay, tuy nhiên nếu có ngày hắn khôi phục được, tất sẽ bay vút lên trời. Mười bảy tuổi là Việt Kỵ Giáo Úy, tương lai tưởng chừng rộng mở, thực ra nguy hiểm chồng chất. Tỷ tỷ hãy nghĩ xem, lần này nếu hắn không phải đã thành bạch thân thì với tốc độ lập công của hắn, mười năm sau Tư Không còn có thể ban thưởng cho hắn cái gì? Nếu không thể thưởng được cái gì mới thật sự là nguy hiểm.



Điển phu nhân ngẩn ra, hít một luồng khí mát lành.



Đúng thế, mười bảy tuổi đã ngồi lên chức Việt kỵ giáo úy, hiện giờ đang lúc thời loạn, xây dựng công lao sự nghiệp không phải là việc khó. Với tốc độ lên chức như vậy, Tào Bằng chỉ trong một năm ngắn ngủi đã từ Lạc Dương Bắc Bộ Úy lên đảm nhiệm Bắc Quân Trung Hậu, Độc Đình Giáo Úy tới chức Việt Kỵ Giáo Úy. Mười năm sau, đứa bé này có thể làm tới Cửu Khanh, thậm chí là cao hơn. Khi đó, Tào Tháo còn có thể dùng thứ gì để ban thưởng cho Tào Bằng đây?



Thưởng thì không có gì có thể thưởng được.



Không thưởng, lại lo sợ quần thần không phục.



Nếu thật sự tới bước đó, kể cả Tào Tháo có tín nhiệm Tào Bằng đến mấy đi nữa cũng sẽ muốn giết hắn.



Tào Bằng và Điển Vi không giống nhau, Điển Vi từ khi tòng quân đến nay đã gần bốn mươi tuổi. Đợi y già rồi, Tào Tháo có thể sẽ ban cho y một tước vị, để y an hưởng lúc tuổi già. Nhưng còn Tào Bằng... Mười năm sau, hắn vẫn còn rất trẻ. Lẽ nào khi ấy, Tào Tháo lại để hắn cởi giáp về quê sao?



Cho nên, trong mắt của rất nhiều người, Tào Bằng thật xui xẻo.



Tuy nhiên trong mắt Hoàn phu nhân, thành tựu sau này của Tào Bằng chắc chắn còn cao hơn nữa...



Điển phu nhân là một thôn phụ bình thường, không có tầm nhìn xa.



Còn Hoàn phu nhân thì khác, nàng được gả cho Tào Tháo thì ắt phải học được tầm nhìn khác với mọi người.



- A Phúc đang gặp rủi ro, vì thế lúc này qua lại thân thiết với hắn tốt hơn nhiều so với việc sau này chờ hắn thăng quan tiến chức vùn vụt mới đi lôi kéo.



Chỉ cần hắn đồng ý làm thầy cho Thương Thư, vậy thì sau này quan hệ thầy trò sẽ khăng khít, hắn muốn tìm con đường khác e rằng cũng không dễ dàng.



Hoàn phu nhân dứt lời, liền mỉm cười với Điển phu nhân.



-Tỷ tỷ, muội có thể đánh cược với tỷ, trong vòng mười năm, nếu không có điều bất trắc gì, hắn nhất định quay trở lại chức cao hai nghìn thạch bổng lộc.
Hắn đã phải trả giá bằng một con chiến mã, mất cả hai gia tướng nhưng lại không nhìn thấy diện mạo của hung thủ.



Giờ phút này, hung thủ đang lẩn trốn ở trong đám đông, Tào Bằng lâm vào mối nguy hiểm chưa từng có.



Người đi đường qua lại sát bên người hắn, trời mới biết ai là thường dân, ai là thích khách. Tập trung tinh thần cao độ, Tào Bằng theo bản năng đặt tay lên cán đao, cảnh giác quan sát tình hình xung quanh. Một tia sáng sắc lạnh đột nhiên xuất hiện, Tào Bằng vội né người tránh, thế nhưng kiếm quang đó quá nhanh, Tào Bằng dù tránh được chỗ hiểm yếu nhưng vẫn bị thanh kiếm đâm xuyên đùi.



Nếu hắn không tránh kịp thời, thanh kiếm này sẽ đâm thẳng vào bụng của hắn.



Tào Bằng kêu lên một tiếng đau đớn, chân lảo đảo bước, vừa mới đứng vững thì kiếm quang sắc lạnh ấy lại xuất hiện, đâm qua mạng sườn hắn.



Bộ quần áo màu trắng đã bị nhuốm đỏ máu tươi.



Trong lòng Tào Bằng dâng lên sự sợ hãi tột độ.



Dựa vào thân thủ hiện giờ của hắn, thật không ngờ lại không thể cảm nhận được tăm hơi của thích khách.



Điều này cũng chứng tỏ, mức độ nguy hiểm của tên thích khách này có lẽ đã vượt qua tất cả các mối nguy hiểm mà trước đây hắn đã gặp phải.



Là ai muốn giết ta? Thích khách ở nơi nào?



Đầu óc Tào Bằng quay cuồng, cơn đau đớn từ miệng vết thương gây ra khiến hắn càng bình tĩnh hơn.



Một gã nam tử mặc áo trắng áp sát vào hắn, trong lúc hai người sượt qua nhau, tia sáng lạnh lẽo ấy lại lần nữa xuất hiện.



Kiếm vung ra không một tiếng động, giống như rắn độc thè lưỡi.



Tào Bằng đột nhiên kêu lên một tiếng thất thanh, người lùi về sau hai bước liên tiếp, va vào đánh bay cả ba người đi đường, lập tức tạo ra một khoảng không. Hắn muốn rút đao nhưng đã thấy kiếm quang tới gần, căn bản không để cho hắn có cơ hội vung đao. Tào Bằng vội vàng cất bước lui tiếp về phía sau, kiếm quang như khối ung nhọt bên người, cứ theo sát làm cho người đi đường sợ hãi gào thét, chạy tán loạn. Tào Bằng cũng nhân cơ hội đó nhìn rõ người đối diện.



Hắn đội một chiếc nón trên đầu, che đi quá nửa khuôn mặt.



Dưới cằm nhẵn bóng, hình như là một thiếu niên.



Tuy nhiên gã mang lại cảm giác cực kỳ tàn độc, tuyệt nhiên không phải là thân thủ mà một thiếu niên có thể có được.



Thanh kiếm sắc đó giống như rắn độc, đánh tới tấp về phía Tào Bằng. Kiếm quang lấp lánh, kiếm khí kinh người. Tào Bằng thề rằng, thân thủ của người này tuyệt đối vượt qua vô số những cao thủ trước đây hắn từng gặp. Khỏi phải nói, gã đánh giỏi hơn đám Điển Vi rất nhiều! Võ nghệ của đám Điển Vi là dùng để đánh nhau trên chiến trận, còn kiếm thuật của gã áo trắng này rõ ràng chỉ dùng để ám sát, hai bên hoàn toàn khác nhau.



Tào Bằng bị kiếm quang làm cho chân tay luống cuống, trong chớp mắt đã trúng ba nhát kiếm trên người.



Dưới cổng vòm, người đi đường đã chạy sạch từ lâu, chỉ còn lại tên thích khách áo trắng kia đang huyết chiến một chỗ với Tào Bằng.



Máu tươi đã thấm ướt quần áo.



Tào Bằng hoảng sợ: Từ khi nào Hứa Đô lại xuất hiện thích thách có thân thủ như thế?



Chiêu thức của thích khách này vừa nhanh vừa âm nhu, cực kỳ kỳ dị, có thể coi là đến không thấy bóng dáng, đi không lộ tung tích, khiến mọi người rất khó né tránh.



Tào Bằng biết, nếu tiếp tục kéo dài, cho dù hắn không bị thích khách giết chết thì cũng sẽ mất mạng vì mất máu quá nhiều.



Phải tìm một cơ hội ra tay.



Thích khách áo trắng vung kiếm, Tào Bằng đột nhiên dừng bước, khẽ lắc mình, tránh điểm hiểm yếu, mặc thanh trường kiếm xuyên qua vai hắn. Tào Bằng giơ tay bẻ ngược cánh tay đối phương, tay kia rút đao ra. Chỉ thấy hắn giậm chân xông lên, ánh đao lóe lên!