Tào Tặc
Chương 353 : Ngũ Cầm Công
Ngày đăng: 00:05 22/04/20
-Đao được lắm!
Một giọng nói âm nhu truyền tới tai Tào Bằng, âm thanh hơi the thé.
Tào Bằng ngẩn ra, nhưng Hổ Bào Đao vẫn vung lên hung ác. Một bàn tay của hắn quắp chặt cánh tay đối phương, Hổ Bào Đao hạ nghiêng xuống. Nếu theo cách nghĩ của người thường, đao này cực kỳ chắn chắn, thích khách áo trắng trước mặt kể cả có tài thông thiên cũng không thể tránh được đòn mạnh mẽ này. Đâu ngờ, trong lúc Hổ Bào Đao giáng xuống, Tào Bằng đột nhiên cảm thấy cánh tay đối phương như rắn không xương, trườn thoát ra khỏi bàn tay hắn, lập tức tên thích khách đó lắc mình, bàn tay tạo hình rắn, hung hăng mổ lên cổ tay Tào Bằng.
Tào Bằng như bị rắn độc cắn, một cảm giác tê dại nhanh chóng theo cổ tay lan rộng ra khắp cánh tay hắn.
Không xong rồi!
Tào Bằng thầm kêu lên một tiếng, đại đao trong tay đã không khống chế nổi liền rơi ra.
Thích khách theo đà,bàn tay vẫn tạo thế rắn, chỉ nghe thấy một chuỗi âm thanh bang bang bang liên tiếp, đánh trúng vào giữa phần ngực và bụng của Tào Bằng một cách chính xác và tàn độc.
Mỗi đòn dường như rất nhẹ nhàng nhưng lại sinh ra sức mạnh to lớn, đánh cho Tào Bằng lùi mãi về sau, còn ói rất nhiều máu.
Cơ thể hắn theo quán tính đổ về phía sau, nhưng chính trong lúc Tào Bằng ngã xuống, hắn đột hiên nhấc chân, đá lên từ một khoảng không cực nhỏ. Thích khách cũng không ngờ tới, trong tình hình này Tào Bằng vẫn còn có thể đánh trả nên né không kịp, bị Tào Bằng đá trúng vào cằm, lăn đi mấy vòng. Hai người dường như đồng thời ngã xuống đất, Tào Bằng bị đánh sắp hết hơi, còn thích khách cũng bị một cước kia của hắn xé toạc cằm, máu chảy đầm đìa. Quan trọng hơn là, lực từ cú đá này vô cùng mạnh. Sức chống cự của thích khách rất tốt nhưng cũng bị đá ong đầu hoa mắt, nón tre lệch sang một bên, để lộ ra mái tóc hoa râm.
Có thể thấy, gã chỉ khoảng bốn mươi tuổi, cằm nhẵn bóng, không có tý râu nào.
Thái giám ư?
Nghĩ đến giọng nói âm nhu lúc trước của gã, Tào Bằng giật mình.
Toàn thân hắn như bị đứt gãy, một cánh tay đã không còn tý cảm giác nào.
Thích khách dùng sức lắc lắc đầu, cuối cùng đã tỉnh táo lại.
Khuôn mặt gã lộ vẻ hung ác, gã xoay người, đứng lên đi về phía Tào Bằng.
Vết thương trên cằm rách toạc giống như miệng trẻ con há ra. Máu tươi rơi xuống vạt áo trước ngực gã, nhuốm đỏ quần áo.
Khóe mắt Tào Bằng lóe lên một luồng sáng.
Hắn quay đầu nhìn, liền thấy thanh trường kiếm lúc trước thích khách sử dụng ở cách hắn không xa.
Mắt thấy thích khách lao tới chỗ hắn, Tào Bằng cắn răng cuộn người, đồng thời khi lăn tròn, hắn thuận tay nắm chặt luôn thanh kiếm sắc trong tay.
Nói thì chậm nhưng diễn biến khi đó rất nhanh, loáng cái thích khách đã tới trước mặt Tào Bằng.
Vừa lúc Tào Bằng trở mình ngửa mặt lên trên, thanh kiếm dài dựng nghiêng lên, đâm phập vào bắp đùi của thích khách.
Một tiếng thét chói tai đau đớn của tên thích khách đó vang lên, Tào Bằng nhân cơ hội rút kiếm lăn sang một bên. Theo đà đứng lên, quỳ một gối trên mặt đất,hắn trợn ngược mắt, nhìn chằm chằm vào thích khách.
Xa xa, tiếng vó ngựa, tiếng bước chân truyền đến.
-Thích khách, cấm chạy!
Có người đang lớn tiếng quát.
Một đội đề kỵ xuất hiện ở cuối con phố dài, lao như tên bắn về phía cổng vòm.
"Đề" có nghĩa là màu vỏ quýt, cũng trực thuộc Chấp Kim Ngô.
Bên dưới Chấp Kim Ngô có hai trăm đề kỵ và năm trăm hai mươi kích sĩ.
Tuy nói hiện giờ quyền chức của Chấp Kim Ngô suy yếu đi rất nhiều, nhưng đội đề kỵ và kích sĩ này vẫn được giữ lại. Có điều, vì trận chiến Quan Độ nên kích sĩ ở lại Hứa Đô, còn đề kỵ bị dẫn đi. Hiện giờ đảm đương nhiệm vụ của đề kỵ chính là hai trăm quân Phi Mạo dưới tay Tào Bằng.
Chấp Kim Ngô Thừa là Tào Cấp, tạm lĩnh đi tuần tra ở Hứa Đô.
Quân Phi Mạo của Tào Bằng rút khỏi Việt Kỵ Doanh, không có việc gì làm, vậy nên được Tào Cấp thu nhận vào Chấp Kim Ngô, phụ trách tuần tra phố xá.
Hôm nay người dẫn đầu đội đề kỵ là Hách Chiêu.
Hơn nữa, hắn bị đối phương đả thương nội phủ, không phải lập tức có thể khôi phục được.
Bản lĩnh của người này rất lớn.
Rèm cửa được vén lên, Hoa Đà từ bên ngoài bước vào nhìn Tào Bằng, do dự một lát liền hạ giọng nói:
-Công tử, lần này vết thương của ngài không nhẹ, chỉ dựa vào thuốc, e rằng cũng khó khỏi bệnh.
Những năm gần đây Hoa Đà đi khắp từ bắc đến nam, thường lui tới những nơi thâm sơn cùng cốc.
-Từ hoạt động của loài chim và bách thú, ta đã lĩnh hội được một thuật cường thân, gọi là Ngũ cầm công. Ta thấy hành công trước đây của công tử cũng tương tự với công phu này. Vì thế bèn mạo muội truyền thụ cho công tử, không biết công tử có muốn học không?
Ngũ cầm công?
Tào Bằng ngẩn ra, lập tức nghĩ ra, Ngũ cầm công này chẳng phải là Ngũ cầm hí của Hoa Đà mà đời sau lưu truyền sao?
Tuy nhiên, vì cái chết của Hoa Đà, Ngũ Cầm Hí vẫn chưa được lưu truyền đầy đủ. Ngũ Cầm Hí của đời sau là một loại công pháp dưỡng sinh nhưng không hoàn chỉnh.
Tào Bằng giả bộ không biết:
-Xin hỏi Ngũ cầm gồm có những gì?
-Hùng thức có thể cường tỳ vị, tăng thể lực; Hạc thức điều khí huyết, thông kinh mạch; Hổ thức điền tinh ích tháo, giúp thận khỏe; Lộc thức có thể giãn gân, giãn cốt; Viên thức giúp tứ chi linh hoạt. Hàng năm, ta đều ra vào núi rừng, từng gặp rất nhiều chân nhân đạo hữu. Sau đó, từ trong các phép tu đạo của họ, ta đã học được cách điều tức vận công, phối hợp tạo ra Ngũ cầm công sẽ sinh ra hiệu quả kỳ diệu.
Tào Bằng nghe vậy, lập tức mừng rỡ.
-Vậy mong tiên sinh dạy ta.
-Công tử hãy điều dưỡng một tháng đã. Một tháng sau, đợi cơ thể hồi phục lại một phần, ta sẽ dạy công tử.
-Xin đa tạ!
Hoàng Nguyệt Anh đưa Hoa Đà rời khỏi, sau đó liền quay lại phòng.
Nàng hạ giọng nói:
-Vừa rồi Hoàn phu nhân ở Tư Không phủ đưa tới rất nhiều dược vật quý, còn có cả hai cây sâm ba trăm năm tuổi, thế là có ý gì??
Tào Bằng dựa vào giường, khẽ nói:
-Hôm nay, ta tới Điển phủ, thật ra là Hoàn phu nhân cho mời.
Phu nhân có ý bảo ta dạy Ngũ công tử Thương Thư, ta đã đồng ý rồi, chắc là nghe nói ta bị thương, cho nên phái người tới thăm hỏi, cũng không có ý gì khác.
-Dạy Ngũ công tử?
Hoàng Nguyệt Anh tròn mắt, lập tức hiểu ra điều kỳ lạ trong đó.
-A Phúc, ý huynh là...
Tào Bằng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gật đầu:
-Có một số việc không thể theo như chúng ta muốn.
Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Đã là sớm muộn thì đều phải quyết đoán, dứt khoát sớm một chút cũng có thể chiếm một tiên cơ. Đúng rồi, còn có một chuyện này nữa, nàng hãy nói với Đổng tiên sinh, mời ngài ngày mai đến Tư Không phủ để chuẩn đoán bệnh cho Ngũ công tử.
-Ngũ công tử sao vậy?
-Không có gì, chỉ là chuẩn bị thêm một chút sẽ nắm chắc hơn. Tiểu hài tử tuổi còn nhỏ, thỉnh thoảng bị bệnh, chưa chắc sẽ phát bệnh ngay. Nhân tiện để cho tiểu Ngải cũng kiểm tra xem, không sao là tốt nhất, nếu có gì không tốt cũng có thể phát hiện sớm.
Hoàng Nguyệt Anh ngẫm nghĩ một chút, cho rằng có lý bèn gật đầu đồng ý!