Tào Tặc
Chương 368 : Bi phẫn thi
Ngày đăng: 00:05 22/04/20
Tào Tháo triệu kiến, Tào Bằng dĩ nhiên không thể từ chối.
Cũng may từ Hứa Đô đến Trường Xã không xa lắm, nhưng tuyết rất dày, mất nhiều thời gian đi lại hơn nhiều. Tào Bằng cưỡi Chiếu Dạ Bạch, kêu Hàn Đức và hai mươi tên Phi Mạo lập tức xuất phát. Hắn đi rất vội vàng, sau giờ hợi đã đến Trường Xã.
Tào Tháo vẫn chưa dẫn quân vào thị trấn Trường Xã, mà trú ở ngoài thành Trường Xã.
Tào Bằng thông báo tên họ ở ngoài cửa viên môn. Chỉ một lát sau, hắn đã thấy Điển Mãn và Hứa Nghi dẫn hai đội thiết kỵ nghênh đón.
-Nhị ca, tam ca, Tư không gọi ta gấp thế là có việc gì vậy?
Điển Mãn lắc đầu, không rõ lắm.
Hứa Nghi nói:
-Lúc trước, hình như khi còn ở Lê Dương, Tư không ngẫu nhiên đọc được một bài văn, sau đó liền không vui. Có lẽ tìm ngươi cũng là vì chuyện này. Ngươi cẩn thận một chút, gần đây tâm trạng của chủ công không được tốt lắm đâu.
Đọc được một bài văn thì có gì liên quan đến ta chứ?
Tào Bằng ngạc nhiên, xuống ngựa theo hai người Điển Mãn đi vào trong doanh.
Hắn vốn định tìm hiểu thêm chút tin tức nhưng hai người này hỏi gì cũng chẳng biết.
Cứ như vậy, Tào Bằng ôm theo cả đống nghi hoặc trong lòng bước vào đại trướng trung quân.
Tào Bằng vừa thấy đại trướng ngay trước mắt, một gã văn sĩ mặc áo xanh đã chặn đường hắn lại.
Văn sĩ này tuổi tác chừng năm mươi, mặt mày gầy guộc, râu dài buộc ba nhánh, nhìn rất có khí chất của người nho nhã.
Dáng người người này không cao lắm, thân thể mảnh khảnh, nhìn có vẻ hơi gầy yếu.
Người này vừa xuất hiện, Điển Mãn và Hứa Nghi đã lập tức biến sắc. Gương mặt hai người rất khó coi.
Tào Bằng dừng chân lại, nghi hoặc nhìn đối phương.
-Có phải Tào Tam Thiên đó không?
-A, tại hạ Tào Bằng, xin hỏi đại danh của tiên sinh?
-Mỗ là Hứa Du.
Hứa Du?
Chính là Hứa Du, người đưa ra kế sách bất ngờ tập kích Ô Sào, chặn đường sống của Viên Thiệu đó ư? Tào Bằng nhớ rõ kết cục của Hứa Du dường như không được tốt đẹp lắm. Người này tính tình quá bướng bỉnh, ngạo mạn, không biết chừng mực, cho nên sau này mới bị Hứa Chử làm hại. Lúc ấy, Tào Tháo rất giận dữ, nhưng kết quả cũng chỉ phạt Hứa Chử một năm bổng lộc, chứ không phạt nặng gì.
Nói đến chuyện này, ấn tượng của Tào Bằng về Hứa Du cũng không tốt lắm.
Cho nên, khi Hứa Du ngăn hắn lại, hắn không khỏi nghi hoặc, tò mò quan sát y.
Trong trí nhớ của Tào Bằng, hắn chưa từng tiếp xúc với Hứa Du. Khi Hứa Du đến nương nhờ Tào Tháo, hắn đang bị nhốt trong đại lao phủ Vệ tướng quân. Sau này, khi Hứa Du tới Hứa Đô, Tào Bằng lại tới Tuy Dương, tìm Trần Quần có việc.
Khi Tào Bằng trở về Hứa Đô thành thân, Hứa Du lại trở về quê hương ở Nam Dương. Hai người lại một lần nữa lỡ mất cơ hội gặp gỡ.
Về tư, Tào Tháo đồng ý để Tào Bằng tiếp tục hưởng thụ ba phần tiền lời của Hải Tây. Về công, cửa hàng bạc mở ra cũng cần phải có người thích hợp đi ổn định tình hình. So ra thì cửu đại hành hội của Từ Châu sẽ dễ dàng chấp nhận bộ khúc của Tào Bằng hơn. Nếu đổi lại là người khác, ắt sẽ xuất hiện dao đồng, chỉ riêng chuyện giao tiếp với cửu đại hành hội đã là một vấn đề lớn rồi. Cửu đại hành hội chính là do một tay Tào Bằng xây dựng nên. Hám Trạch đi tới Hải Tây hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Tào Bằng biết đây coi như là lần cuối cùng hắn có thể hưởng khoản lợi nhuận của Hải Tây!
Sau Đặng Tắc, lại đến Hám Trạch…
Đợi đến khi Hám Trạch không còn giữ chức vụ này nữa, Tào Bằng ít nhất đã nắm Hải Tây trong tay được mười năm rồi.
Một người nắm được một khu vực trong tay hơn mười năm, ai nghĩ mà chả thấy khó chịu. Huống hồ gì giờ Hải Tây cũng không còn là nơi hoang vắng như bảy năm trước nữa. Nơi đây đã trở thành vùng đất đông đúc và giàu có bậc nhất Lưỡng Hoài. Cửu đại hành hội chắc chắn sẽ lũng đoạn thương nghiệp của Lưỡng Hoài, cấu kết với Giang Đông. Nếu cửa hàng bạc hoạt động hiệu quả, Tào Bằng muốn tiếp tục hưởng tiền lời e rằng rất khó.
Chuyện khác không nói, chỉ riêng thuế muối hàng năm ở Hải Tây đã lên đến hơn trăm triệu, tiền lời của Tào Bằng khiến bao nhiêu người phải để mắt đến đây? Nguồn tại http://Truyện FULL
Tào Tháo không thể không suy xét chuyện này. Hám Trạch kế nhiệm Hải Tây, cũng chứng tỏ sau khi y rời khỏi chức vụ này, Tào Bằng sẽ không còn khống chế được Hải Tây nữa.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, khom người nói:
-Điệt nhi xin nghe theo lời thúc phụ.
Sau Hám Trạch, ta đồng ý buông tha cho Hải Tây!
Ánh mắt của Tào Tháo vẽ thành hình trăng khuyết, y cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Hữu Học quả nhiên là tiểu tử biết tiến thoái!"
-Hai năm nay, Tuyển Thạch ở Chấp Kim Ngô đã làm rất tốt. Lúc trước, Văn Nhược từng tiến cử với ta, quyết định phong Tuyển Thạch chức Thành Môn giáo úy, ta đã đồng ý chuyện này. Mặt khác, Vương Mãnh cũng rất tiến bộ trong quân, giờ Tây Lương lại không ổn định lắm, chức giáo úy Hộ Khương đang thiếu, ta đã tấu lên bệ hạ, để Vương Mãnh tiếp chưởng chức này. Vương Mãi - huynh đệ kết nghĩa của ngươi sẽ đảm nhiệm chức tư mã hành quân, ngươi thấy thế nào?
Đây là một cuộc trao đổi!
Tào Bằng đồng ý chuyện Hám Trạch, buông bỏ lợi nhuận từ Hải Tây.
Tào Tháo dùng cách có qua có lại, bồi thường cho hắn bằng cách khác. Thành Môn giáo úy chấp chường, đóng quân ở cửa kinh thành, dưới trướng có hai tư mã, cửa thành luôn có mười hai người gác. Tào Tháo nói phong Tào Cấp làm Thành Môn giáo úy cũng là để nói với Tào Bằng rằng chức quan này có thể cho Tào Cấp tự mình cắt cử các chức vụ. Tào Cấp nhân đó có thể đề bạt các thuộc hạ thân tín của mình.
Nói cách khác, Tào Tháo chấp nhận cho Tào gia lập môn hộ riêng.
Còn chức Hộ Khương giáo úy có từ năm thứ sáu thời Hán Vũ Đế, quản lý sự vụ của Tây Khương, giám sát Lương Châu, là chức lớn có thực quyền. Điều Vương Mãi tới Lũng Tây cũng có nghĩa là Tào Tháo đang để mắt đến Tây Lương Mã Đằng.
Hai chức vụ này đều là các chức quan có thực quyền.
Sao Tào Bằng có thể không rõ tâm ý của Tào Tháo được, hắn vội vàng khom người bái tạ.
-Hữu Học, ta gọi ngươi đến đây còn có một chuyện nữa muốn cùng ngươi bàn bạc.
-Không biết thúc phụ có gì muốn dặn bảo?
-Ngươi xem cái này trước đã.
Tào Tháo nói xong liền lấy một miếng lụa trắng trên bàn ra, đưa cho Tào Bằng. Tào Bằng tiến lên, nhận lấy, nhìn lướt qua dưới ánh nến. Hắn thấy ngay trên miếng lụa trắng đầy những chữ nhỏ, nét chữ đẹp, có thể thấy bản lĩnh của người viết không hề tầm thường chút nào.
-Bi phẫn thi?
Tào Bằng kinh ngạc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tào Tháo. Thấy mặt y không đổi sắc, hắn lại cúi đầu, chăm chú đọc.