Tào Tặc
Chương 374 : Sát khí đằng đằng
Ngày đăng: 00:05 22/04/20
Trong quân trướng yên ắng, không một tiếng động.
Bàng Thống nằm trên giường khẽ trở mình rồi chìm vào giấc mộng.
Ngoài trướng, ba tiếng keng keng keng vang lên báo hiệu đã là canh ba. Tào Bằng khoác áo rồi dậy khỏi giường, nhẹ nhàng đi ra khỏi trướng.
Đây là một tiểu trướng dành cho năm người, bình thường có thể chứa được một độinăm quân sĩ.
Nhưng do Tào Bằng có thân phận đặc biệt, nên sau khi xuất phát, Điền Dự đã bố trí cho gã ba cái tiểu trướng để dùng. Nhóm của Tào Bằng có cả thảy mười người và mười ba con ngựa. Thế cho nên không ít người trong sứ đoàn cho rằng Tào Bằng là tâm phúc của Điền Dự.
Bởi vậy, gã độc chiếm ba cái tiểu trướng cũng không có gì là lạ.
Cả sứ đoàn ngay từ lúc đầu đã phân thành hai phe. Một là Chính sứ Chu Lương, không nghi ngờ gì, họ chính là đại diện cho Hán đế. Hai là nhóm của Điền Dự tức thuộc hệ của Tào Tháo với những bàng hạ, cung nhân và cận vệ của Hán đế. Nhóm này sở hữu những binh lính tinh nhuệ, đều đã kinh qua những trận chiến lớn, so với nhóm của Chu Lương thì hơn hẳn về thực lực...
Có điều, Chu Lương là Chính sứ, Điền Dự là Phó sứ.
Ngoài mặt thì hai người rất vui vẻ bên nhau.
Nhưng sau lưng thì phân biệt rõ ràng, hai bên chẳng quan tâm đến nhau.
Tào Bằng và Bàng Thống độc chiếm một tiểu trướng, Hàn Đức và Vương Song độc chiếm một tiểu trướng, còn sáu tên Phi Mạo thì ở chung một tiểu trướng.
Nhưng bên ngoài trướng của Tào Bằng thường bố trí hai tên Phi Mạo thủ vệ nên chỗ của Tào Bằng rộng rãi hơn.
- Công tử!
- Không, ở đây hãy gọi ta là Thiên Trường.
- Rõ!
- Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, để ta đi một mình.
Hai tên Phi Mạo khom người lui ra, Tào Bằng đứng ở cửa quân trướng, nhìn lên trời không.
Trời đêm ở Tiêu Quan thật là cao, cũng thật là khoan khoái. Nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút tịch liêu, những vì sao sáng, dòng ngân hà vô biên dường như cũng đã điểm thêm một chút sinh khí trong khung cảnh tịch liêu này. Ở đây là trời của Đại Hán, nhưng sao lại có chút quạnh quẽ, hiu buồn.
Cách đó không xa, trong đại trướng của chủ soái, đèn đuốc sáng trưng.
Xem ra Điền Dự còn chưa nghỉ. Người này và lão Tào có điểm giống nhau, đều thuộc hạng người tay không rời sách, thích nhất là đọc Xuân Thu và cũng có chút nghiên cứu về "Chiến Quốc sách". Có lẽ lúc này Điền Dự vẫn còn đang đọc sách.
Tào Bằng không có ý đến quấy rầy Điền Dự, bởi vì giao tình giữa hắn và Điền Dự không sâu sắc đến mức như thế.
Người này không chỉ rất tài hoa, mà còn lòng dạ sâu sắc, mưu kế cũng không phải tầm thường.
Tào Bằng biết rất rõ, Điền Dự không có khả năng phụ thuộc vào hắn, giỏi lắm thì duy trì mối quan hệ tốt đẹp cũng đã là chuyện khó rồi. Đồng minh của hắn vốn đã rất nhiều rồi, không cần thiết phải đi câu kết thêm quá nhiều đồng minh nữa. Nếu thực lòng đi tìm đồng minh, chi bằng hắn nên nghĩ xem làm thế nào để có thể gần gũi hơn với bọn Cam Ninh, Bộ Chất. Bởi vì những người này mới là căn cơ của Tào Bằng.
Đã sang tháng tư, Hứa Đô xem ra cũng khá nóng nực.
Nhưng rất nhanh, đã có lệnh truyền tới: Các bộ nhân mã hạ trại, không cần tập kết.
- Chuyện gì thế?
Tào Bằng khẽ hỏi.
Bàng Thống chau mày, trầm giọng nói:
- E là có biến cố.
- Biến cố?
- Ta có cảm giác, e là ngươi sẽ rất nhanh chóng phải lộ diện thôi!
- Sao?
Tào Bằng định hỏi tiếp, chợt nghe thấy ngoài trướng có người gọi tới:
- Tào Thập trưởng đâu? Điền Phó sứ mời ngài qua gấp.
Từ khi gia nhập sứ đoàn, Điền Dự gần như là bỏ mặc Tào Bằng.
Nhưng tự nhiên Điền Dự lại cho người tìm hắn, lại còn nói là đến đại trướng bàn bạc?
Trong lòng như đã vỡ lẽ ra điều gì, Tào Bằng không dám do dự, vội chạy đến đại trướng của chủ soái. Đến nơi thì thấy trong đại trướng, Điền Dự đang ngồi âm trầm ở giữa.
- Điền Phó sứ gọi tại hạ có việc gì vậy?
- Hữu Học, không cần phải tiếp tục che giấu nữa.Từ giờ phút này, ngươi là Chinh Khương Hiệu úy thống lĩnh hộ quân ba bộ.
- Hả?
Điền Dự cười gượng, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tào Bằng:
- Lưu Quang đã ra mặt rồi!
Không biết vì sao, Tào Bằng giật nảy mình, im như thóc.
- Lâm Nghi Hầu đã ra mặt rồi?
- Đúng vậy, giờ hắn mới cầm lấy chiếu thư của bệ hạ, thay Chu Lương tiếp nhận chức Chính sứ. Chu Lương và ta đều là Phó sứ, nghe theo mệnh lệnh của Chính sứ, ta vốn tưởng rằng Lâm Nghi Hầu sẽ ra mặt chậm một chút, nhưng không ngờ hắn lại nhanh như vậy. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta đều nghe theo sự chỉ huy của Lâm Nghi Hầu. Như vậy quân chủ bài của Bệ Hạ đã ra rồi, ngươi hà tất phải ẩn giấu nữa. Trước khi xuất phát, chủ công đã bí mật lệnh cho ta, giao cho ngươi làm Tư Không Quân mưu duyện Chinh Khương Hiệu úy, căn cứ vào tình hình mà hành động. Học Hữu, ngươi lập tức tiếp quản hộ quân, ta đoán việc có Lâm Nghi Hầu đứng ra tất sẽ có chỗ bất lợi cho ngươi.
Chớp mắt, Tào Bằng sững sờ.
Hèn gì ta có cảm giác bất an, thì ra là Lưu Quang sắp xuất chiêu.