Tào Tặc

Chương 375 : Vụ ám sát bên bờ sông

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Tào Bằng không biết gì về con người Lưu Quang.



Điều mà hắn có thể chắc chắn là, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, tuyệt đối không có vị Lâm Nghi Hầu này tồn tại trong dòng họ Hán thất.



Lịch sử đã vùi lấp bao nhiêu sự thực?



Sự tồn tại của một con chó nhà Hán khiến Tào Bằng bắt đầu có sự dao động.



Người này có thể tồn tại sau vô vàn khó khăn rồi đứng vững trước Hán Đế từ trước tới giờ, tuyệt không phải là người tốt. Chí ít, rất nhiều người tuy biết cái tên Lưu Quang này, nhưng đa số đều cho rằng hắn là một diễn viên xiếc nhờ vào đấu chó mà được Hán Đế thích thú. Cho dù có là dòng dõi Hán thất, cũng không có mấy người để ý thực sự đến Lưu Quang.



Nhớ lúc đầu, sở dĩ Tào Bằng quen biết Lưu Quang cũng là qua một lần đấu chó.



Chớp mắt tám năm đã qua đi, một con chó nhà Hán trước đây giờ đã gần bước lên bàn cờ, sớm muộn tất sẽ trở thành mối họa.



Lưu Quang đã nảy sinh ý giết Tào Bằng.



Tương tự, Tào Bằng cũng đã có ý trừ khử Lưu Quang.



Khi Điền Dự thông báo cho Tào Bằng rằng Lưu Quang chính thức nắm giữ sứ đoàn, Tào Bằng liền ý thức được rằng cuộc giao phong giữa hai người sắp bắt đầu.



Tối đó, Tào Bằng với chức vụ là Chinh Khương Hiệu úy tiếp quản hộ quân.



May mà trong hộ quân, không ít người biết đến đại danh của Tào Bằng. Nhất là những người đã từng tham gia trận chiến Quan Độ càng rõ hơn về Tào Bằng, đó chính là viên quan trước đây đã có công chém đầu Nhan Lương ở Bạch Mã, sau đó lại giết Văn Sú, bắt sống Trương Hợp (Trương Cáp) và Cao Lãm. Ngay cả Thiên tướng quân Cam Ninh là Phó đô đốc đội quân Hổ Báo Kỵ hiện giờ cũng từng là người dưới trướng của Tào Bằng, tài năng cũng không phải tầm thường.



Bởi vậy, việc Tào Bằng nắm giữ binh quyền không có ai đứng ra phản đối.



Ngày hôm sau, Tào Bằng thay bộ áo giáp, ngồi lên mình ngựa.



Khi Lưu Quang và Chu Lương từ trong doanh trại đi ra, Chu Lương không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Tào Bằng đứng trước hàng quân.



- Điền Phó sứ, hắn là kẻ nào?



- Đó là Chinh Khương Hiệu úy Tào Bằng, cũng là chủ tướng hộ quân đi quan ải lần này.



- A, sao ta không biết nhỉ?



Điền Dự cười nhạt một tiếng nói:



- Ta cũng không biết Lâm Nghi Hầu giá đáo.



Lưu Quang bề ngoài xưng là bản thân phụng thánh mệnh, từ Hứa Đô ngày đêm chạy tới đây. Kỳ thực mọi người đều ngầm hiểu, Điền Dự cũng không thể nói thẳng ra được. Lâm Nghi Hầu ngươi đã có thể từ Hứa Đô đuổi đến thì cớ gì Tào Bằng thô lỗ kia lại không thể chứ?



Mọi người đều không phải kẻ ngốc, có những chuyện trong lòng biết là được rồi.



Khuôn mặt béo phị của Chu Lương run rẩy ngước lên nhìn về phía Tào Bằng, lộ ra nét cười chua cay.



Phen này chắc không thể thoải mái được rồi, cùng lúc đó Lưu Quang cũng đang nhìn về Tào Bằng. Hai người nhìn nhau một lát chợt thấy Lưu Quang thúc ngựa chạy tới, đến gần Tào Bằng.



- Hữu Học, chúng ta lại gặp nhau rồi!



- Đúng vậy, không ngờ Lâm Nghi Hầu cũng đi sứ lần này.



- Khó khăn còn nhiều lắm, Hữu Học còn phải lao tâm khổ tứ nhiều.



- Đó là bổn phận của mạt tướng, xin Lâm Nghi Hầu chớ lo nghĩ.



Lưu Quang cười lớn:



- Hữu Học, ngươi hiểu nhầm rồi, ta không định nói là ta cần bảo vệ, mà là mong ngươi hãy bảo trọng.



Tào Bằng nghe vậy thì trong mắt ánh lên một tia sáng lạnh lùng.



Nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, hắn chắp tay nói:



- Vừa rồi ý tại hạ là, mong Lâm Nghi Hầu đừng có vì ta mà hao tâm. Mạc Bắc gió lạnh, không phải là nơi của người xuất thân hoàng thất như Lâm Nghi Hầu, ngài cần phải cẩn thận, chớ để gặp gió lạnh mới được.



Lưu Quang cười, quất ngựa chạy đi.



- A Phúc, cái tên Lưu Quang này hôm nay xem ra không giống với ngày thường.



-Đúng vậy, hôm trước ta từng kích động y một chút, xem ra người này rất nham hiểm, giờ nhìn y càng có vẻ trầm tĩnh hơn hôm trước. Ta đoán y đã nảy sát ý với ta rồi. Sĩ Nguyên, ngươi nên cẩn thận, đừng coi thường người này.



Bàng Thống gật đầu nhận lời, liếc nhìn bóng Lưu Quang đã đi xa.



Tào Bằng cho gọi Vương Song tới, nói nhỏ vào tai Vương Song mấy câu rồi Vương Song lập tức lui đi.




- Mang tên lại đây!



Vương Song không làm gì được Lưu Quang, quay đầu lớn tiếng quát.



Mấy năm nay, ở Hứa Đô y đã luyện được khả năng bắn cung bách phát bách trúng. Có binh lính mang cung tên đến, Vương Song nhảy lên mũi thuyền, giương cung cài tên định giúp Tào Bằng một tay. Nhưng y thấy trên chiếc thuyền đó, hai người cứ giằng co nhau, đao tiến kiếm lùi, căn bản không thể ngắm chuẩn. Vương Song lo lắng bồn chồn, đột nhiên nói lớn:



- Xông tới cho ta!



Cho dù Lưu Quang trước đây là chủ công của y, nhưng hiện giờ Tào Bằng mới là cha là mẹ nuôi cơm y.



Vương Song bất chấp tình nghĩa chủ tớ trước đây lệnh cho thuyền xông vào thuyền của Lưu Quang. Lưu Quang đứng trên thuyền thấy vậy cũng kinh hãi, vội lệnh cho thuộc hạ tránh lui. Hai chiếc thuyền gần như va vào nhau mà qua, chiếc thuyền của Vương Song liền xông thẳng tới hướng Tào Bằng.



Trên thuyền, Tào Bằng và Lãnh Phi đang giao đấu ngày càng ác liệt.



Do địa hình chật hẹp nên chiêu số cương mãnh không thể được thi triển, tất cả đều dùng nhu kình, đánh từng đòn nhỏ. Chớp mắt, hai người đã giao đấu hơn ba mươi chiêu, vẫn bất phân thắng bại. Tào Bằng thầm tán thưởng: "Cái tên thái giám chết tiệt này quả nhiên võ công cao cường, nếu cứ để gã luyện tiếp, sớm muộn sẽ có ngày luyện thành Đông Phương Bất Bại."



Còn Lãnh Phi cũng thầm khen ngợi: "Thủ hạ của Tào Tháo thật có nhiều người tài.



Thật không ngờ Tào Bằng lại lợi hại như vậy, so với ba năm trước, thật là đã khác một trời một vực. Nếu để hắn sống sót, chắc sẽ là một mối họa của bệ hạ."



Nghĩ đến đây Lãnh Phi nghiến răng. Đoản kiếm trong tay quay tròn thu lại, gã bước lên hai bước, đẩy lui Tào Bằng.



Hổ Bào đao mang theo khí thế hùng hổ đánh tới, Lãnh Phi không những không tránh né mà trên mặt lại lộ nụ cười âm hiểm, gã đột nhiên nghiêng người, đón đỡ Hổ Bào đao mà lên. Tào Bằng sững người, chợt cảm thấy không ổn. Hắn vội vàng định biến chiêu, nhưng đã không còn kịp nữa. Hổ Bào đao bổ xuống vai Lãnh Phi, lưỡi đao chém vào ba phân. Hắn định rút đao, không ngờ một đao này lại bị kẹp lại. Lãnh Phi hoàn toàn không để ý đến vết thương trên vai, thuận thế một kiếm đâm ra, hướng thẳng ngực Tào Bằng mà tới.



May mà trong lúc đao bị kẹp chặt, Tào Bằng vận lực hai chân, kịp thời thối lui ra sau.



Kiếm sắc đâm trúng ngực của Tào Bằng, bị áo giáp da của gã cản lại, sau đó thân thể của Tào Bằng dường như bay lên.



Kình lực của đoản kiếm khiến Tào Bằng thổ ra một ngụm máu tươi.



Lãnh Phi đang định thuận thế mà lên, lại thấy từ trong tay Tào Bằng bay ra hai quả thiết lưu tinh, đánh thẳng tới gã.



Binh một tiếng, thiết lưu tinh đánh trúng cánh tay của Lãnh Phi, tức thì xương cánh tay gã bị gãy dập.



Tào Bằng rơi xuống sông, bọt nước tung tóe.



Lãnh Phi vẫn muốn chạy tới xem sao, nhưng xung quanh vệ sĩ đã vây chặt lại. Gã không dám đứng lại, tung người nhảy xuống dòng sông chảy xiết. Chỉ thấy mặt nước dập dờn một lát rồi không còn thấy bóng người đâu nữa. Cùng lúc đó, thuyền của Vương Song cũng tới nơi...



- Mau cứu công tử!



Vương Song đứng ở mũi thuyền, hô lớn.



Mười mấy tên lính buộc thừng ở hông, lao mình xuống dòng sông.



Đột nhiên, có người kêu lên:



- Thích khách vẫn chưa chết!



Vương Song nhìn theo hướng chỉ của tên lính thì thấy Lãnh Phi đang ra sức áp sát Tào Bằng. Vương Song không dám có chút do dự, giương cung cài tên, một tên bắn ra. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lãnh Phi bị tên nhọn của Vương Song bắn trúng, thân mình quẫy một lúc trên mặt sông rồi chìm nghỉm.



Cùng lúc đó, mười mấy tên lính cũng đã bơi tới, bảo vệ Tào Bằng. Vương Song vội lệnh cho thuyền áp sát tới, cuống cuồng vớt Tào Bằng từ dưới nước lên.



Trèo lên boong thuyền, Tào Bằng thổ ra mấy ngụm nước sông vẩn đục.



- Thích khách chạy rồi!



Hắn lớn tiếng nói, nhưng trên mặt sông đã không còn một bóng người.



Xa xa, thuyền của Lưu Quang từ từ đi tới, áp sát vào thuyền của Vương Song. Tào Bằng nửa ngồi nửa quỳ trên boong thuyền, ngẩng đầu nhìn qua. Chỉ thấy Lưu Quang khoanh tay đứng đó, mặt không chút biểu cảm nhìn hắn.



Trở mặt rồi sao?



Chỉ tiếc cho ngươi rằng kết quả là tiền mất tật mang!



Vương Song bước lên, đỡ Tào Bằng đứng dậy.



Tào Bằng nhìn về phía Lưu Quang, đột nhiên đưa tay lên, làm dấu cắt cổ...



Muốn giết ta ư? Không dễ dàng như vậy đâu!



Trên boong thuyền, đèn đuốc sáng trưng.



Việc Tào Bằng ra dấu cắt cổ, tuy Lưu Quang chưa thấy bao giờ, nhưng cũng có thể đoán ra hàm ý bên trong. Bỗng chốc mặt y tái mét, trợn mắt lên, nhìn chăm chăm vào Tào Bằng. Một lúc lâu sau, y bỗng nhiên bật cười, nhưng nụ cười vô cùng dữ tợn!