Tào Tặc
Chương 388 : Bên ngoài Hồng Thủy Tập
Ngày đăng: 00:05 22/04/20
Trời đêm lặng lẽ bao phủ thảo nguyên Hồng Trạch.
Sau khi trời tối, trên thảo nguyên đốt rất nhiều lửa trại, hòa với những ngôi sao long lanh của bầu trời trong đêm, cảnh sắc cực kỳ tráng lệ.
Lý Đinh cười lạnh lùng nói:
- Qủa nhiên là ngựa tốt.
Hắn nói đến con sư hổ thú kia, nhưng mắt lại nhìn Tào Bằng đầy vẻ khinh thường.
Bên lửa trại, mười mấy tên người hầu cận hợp thành một đoàn, tách riêng Tào Bằng và Vương Song hai người ra. Không còn cách nào khác, hai người đành phải nhóm lửa trại riêng, ngồi chung một chỗ, thấp giọng bàn bạc. Sư hổ thú ở ngay gần đó, thong dong, nhàn nhã.
Tào Bằng hiểu rõ ý của Lý Đinh: ngựa là ngựa tốt, người lại không được như vậy. Lý Đinh phụng mệnh Lý Kỳ, dẫn Tào Bằng đến Hồng Thủy Tập. Tuy rằng Lý Đinh tuân theo ý của Lý Kỳ, nhưng dọc đường đi, y không ngừng châm chọc, khích bác, trong lời nói đều có giấu thương đao.. Có thể thấy được, y không hài lòng với Tào Bằng, lại thêm mâu thuẫn với triều đình nhà Hán, nên y không hề có chút tôn trọng và nhiệt tình với Tào Bằng như Lý Kỳ, mà ngược lại còn rất khó chịu với hắn.
Từ nhỏ sinh sống ở trên thảo nguyên, cuộc sống của Lý Đinh gần như không mấy khác biệt với người Hồ kia.
Tào Bằng có cảm nhận rất rõ ràng rằng y rất thù ghét xá nhân, hoặc nói đúng hơn là triều đình. Trên thực tế, thái độ này của Lý Đinh là thái độ chung của hầu hết đời con cháu thứ tư Hồng Trạch. Bởi vì triều đình suy nhược lâu ngày, nên những người là con cháu thứ tư như Lý Đinh căn bản không xem trọng triều đình nữa. Bọn họ chưa từng được chứng kiến công lao vĩ đại của Đại tướng quân Đậu Hiến khi binh phát Mạc Bắc, cũng không thấy qua khí phách hào hùng uy nghi nơi đất khách của Trần Thang Dương. Thậm chí ngay cả chiến tích tiêu diệt người Khương năm đó cũng không nghe qua. Từ khi Lý Đinh ra đời đến nay, những gì y nhìn thấy được đa số đều là cảnh quân Hán không chịu nổi một đòn của Khương, Hồ, bị bọn họ đánh bại.
Kể từ năm đó loạn Biên Chương xảy ra, rồi sau lại đến Bắc Cung Bá tạo phản.
Từ trong “Theo ký sự Khai Thủy”, y chưa từng nghe qua quân Hán có chiến tích huy hoàng nào cả.
Ngược lại người Hung Nô, Khương Hồ, Tiên Bi nhiều lần xâm lược thành công, cướp bóc dân Hán. Vì thế, người Hồng Trạch và đám người Hồ cũng có qua vài lần giao chiến, thắng bại phân nửa. Quân Hán suy yếu, không chịu nổi một đòn là suy nghĩ thâm căn cố đến trong lòng Lý Đinh. Đối với một người trưởng thành trên thảo nguyên, tuổi trẻ đều ảnh hưởng bởi người Hồ mà nói, một triều đình suy nhược không đủ để khiến cho người Hồng Trạch bán mạng. Cho nên, khi Tào Bằng dẫn người đến Lý Đinh rất ác cảm với hắn.
Tào Bằng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lý Đinh, chỉ cười cười, cũng không để ý tới.
- Qủy nhát gan!
Lý Đinh lại lần nữa cười nhạt, chợt cười nói với đám người thân cận:
- Trách không được Hán gia thủ không được Hà Tây, lại phải nhờ chúng ta đi giành giang sơn. Người Hồng Trạch đều là hảo nam nhi, nhưng nhất định không kề vai chiến đấu với quỷ nhát gan.
Nhóm người hầu cận lập tức cười ha ha.
- Ngươi…
- Vương Song, câm miệng.
Mắt nhìn Vương Song nổi giận, muốn đứng dậy phản bác, Tào Bằng vội vàng lớn tiếng quát, bảo ngưng lại.
Hắn xoay người, nhìn đám người Lý Đinh liếc mắt một cái:
- Phụ thân ngươi là Hán gia lang, ông nội ngươi là Hán gia lang, tổ phụ ngươi là Hán gia lang, ông cố ngươi từng là Hán gia lang. Nếu như bọn họ biết được con cháu là một đám người quay lưng quên tổ tông, e rằng ở dưới cửu tuyền sẽ khóc mãi mất. Tào mỗ bất tài, nhưng cũng không muốn nói chuyện cùng với đám súc sinh bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa.
Dọc theo đường đi, Tào Bằng vẫn không nói gì.
Nhưng một khi phản kích, hắn nói năng rất sắc sảo.
Tào Bằng cười cười:
- Ngươi có sợ ta hay không, có liên quan gì đến ta đâu? Nể mặt Lý Giáo úy, ta cho ngươi một lời khuyên. Phần đông cao thủ Trung Nguyênđều là thuộc hạ dưới trướng của chúa công nhà ta, mãnh tướng như mây. Thân thủ của ngươi không tồi, nhưng nếu như đến Trung Nguyên, còn nói năng không coi ai ra gì như vậy, sớm muộn ắt phải đầu một nơi, thân một nẻo. Chuyện khác không nói, chỉ riêng đám tùy tùng bên cạnh ta, chọn bừa một người cũng có thể lấy được tính mạng của ngươi. Có một câu ngươi nói không sai, người phải có thực lực. Mà nếu như tâm ngươi không đủ mạnh mẽ, thì công phu có tốt đến mấy cũng không đến đâu. Cố gắng học hỏi tổ phụ ngươi, để tâm ngươi cũng sớm ngày hùng mạnh lên. Chỉ có khi tâm ngươi mạnh mẽ, ngươi mới có thể không sợ hãi dù là lúc nào đi nữa.
Dứt lời, Tào Bằng duỗi người, nằm bên đống lửa, nhắm hai mắt lại.
Gió thu nhẹ nhàng, khẽ thổi lay thảm cỏ chăn nuôi súc vật trên thảo nguyên. Cơn gió như khẽ thì thầm…
Đống lửa đã tắt, làn khói xanh lượn lờ.
Khi ánh sáng mặt trời mới lên, Lý Đinh thay đổi y phục, đi chung đường với Tào Bằng.
Chỉ có điều lần này, y không châm chọc Tào Bằng nữa, mà là trầm mặc không nói gì. Ngay cả đến đám hầu cận của y cũng kính trọng Tào Bằng. Dọc đường đi bình an vô sự, đến giờ ngọ, đoàn người liền đi tới Hồng Thủy Tập.
Mặt trời mùa thu cao rọi, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, rất thoải mái.
Lý Đinh dẫn đầu, đến ngoài cửa thành Hồng Thủy Tập, đang chuẩn bị tiến vào thành, chợt nghe bên cạnh có người la lớn:
- Lý Đinh, sao ngươi lại tới đây?
Lý Đinh quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy một đám người vây quanh một thanh niên, phóng ngựa chạy tới.
- Là Đậu Hổ!
Lý Đinh không có quay đầu lại, nhỏ giọng báo cho Tào Bằng biết.
- Hắn chính là trưởng tử của Đậu Lan, cũng là dũng sĩ nổi danh ở Hồng Thủy Tập. Tuy nhiên người này cũng không thiện cảm lắm với nhà Hán.
Nói xong, y giục ngựa xông lên đón đầu, trò chuyện với Đậu Hổ.
Tào Bằng ở giữa đám tùy tùng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cổ Đại Hoàng, nheo mắt, nhìn về phía Đậu Hổ.
Người này rất thù địch nhà Hán!
Chuyện này cũng có thể giải thích được, năm đó tổ tiên hắn bị Hán đế ban cho cái chết, đại tướng quân Đậu Hiến chết đi, cả một nhà hắn bị sung quân đến biên ải Hà Tây. Đậu Hiến có lẽ là người ngang ngược, kiêu ngạo, nhưng đúng là đã lập đại công cho nhà Hán. Nhưng kết quả là… Chuyện này đổi lại là bất cứ ai đều sẽ bất mãn, thậm chí sinh ra oán hận.
Lý Đinh đặc biệt trò chuyện với người này dường như muốn nhắc nhở Tào Bằng, địa vị của Đậu Hổ này ở Hồng Thủy Tập chắc hẳn không hề thấp chút nào.
Lúc này, Đậu Hổ lôi kéo Lý Đinh chuẩn bị vào thành.
Đột nhiên, hắn quay đầu ngựa, chạy về phía Tào Bằng.
Tào Bằng kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Đậu Hổ ghìm ngựa, nhìn chằm chằm vào Tào Bằng, mãi lâu sau, mở miệng, trầm giọng nói:
- Ngươi là ai?