Tào Tặc

Chương 389 : Con cháu Mã gia

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Cách ăn mặc của Tào Bằng không mấy khác đám người Lý Đinh.



Chỉ có điều khí chất của hắn lại nổi bật lên giữa đám người. Mấy năm này, Tào Bằng dốc lòng đọc sách, làm cho khí chất của hắn có thêm phong thái của người danh sĩ nho nhã. Chưa kể hắn đã trải qua rất nhiều biến cố, nên trong cái nho nhã đó lại có một phần nhanh nhẹn, dũng mãnh và oai dũng. Loại cảm giác đó khiến người ta cảm thấy hết sức kỳ quái. Sự pha trộn giữa khí chất dũng mãnh với phong thái của người trí thức của Tào Bằng khiến Đậu Hổ chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn.



- Tại hạ Tào Bằng bái kiến thiếu tộc trưởng.



Tào Bằng không giấu diếm danh hiệu của mình, bởi vì hắn biết, ở vùng đất Hà Tây này vốn chẳng có bao nhiêu người biết đến hắn.



Đậu Hổ hơi sửng sốt, đánh giá Tào Bằng từ trên xuống dưới.



- Là người Hán ư?



- Đúng vậy.



Lý Đinh ung dung nói:



-Tào tiên sinh là danh sĩ Trung nguyên, do đắc tội người, cho nên mới chạy tới Hà Tây lánh nạn, hiện giờ vẫn làm việc dưới trướng tổ phụ ta. Hổ ca ngươi đừng tìm cách chiêu dụ hắn, Tào tiên sinh rất được tổ phụ ta trọng dụng đấy.



Đậu Hổ mỉm cười, không nói gì nữa.



- Tên gia hỏa nhà ngươi lúc nào cũng lo lắng ta đoạt người của ngươi.



Trung Nguyên chiến tranh khói lửa khắp nơi, rất nhiều người khi đến bước đường cùng đều sẽ tị nạn ở Mạc Bắc. Những người này hoặc là đi Hung Nô, sống chung với người Hung Nô, hoặc là làm cho người Tiên Ti. Cũng sẽ có một số người đến Hà Tây, hưởng thụ cuộc sống vô tư lự. So với các nơi khác, cuộc sống ở Hà Tây tuy rằng gian khổ một chút nhưng vẫn được coi là thiên đường.



Chính vì thế, Đậu Hổ không suy nghĩ nhiều lắm.



Y vừa giục ngựa chuẩn bị vào thành, sau khi đi được hai bước, đột nhiên lại quay đầu hỏi:



- Tào tiên sinh, ngựa của người có bán không?



- Hả?



- Con sư hổ thú này là ngựa tốt trăm năm khó thấy được.



Tào Bằng ngồi trên ngựa hơi cúi người, cười tủm tỉm trả lời:



- Thiếu tộc trưởng, con ngựa này là vận mệnh của ta, thứ cho ta không thể bán được.



- Ách. Thật là đáng tiếc!



Đậu Hổ không khỏi luyến tiếc nhìn thoáng qua Sư hổ thú, quay đầu, sóng vai cùng Lý Đinh đi vào Hồng Thủy Tập.



Đối với người trên thảo nguyên mà nói, ngựa chính là sinh mệnh thứ hai của họ. Nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, bình thường sẽ có rất ít người đi chiếm đoạt ngựa cưỡi của người khác. Trừ phi là con nhà giàu sang, hoành hành ngang ngược, phần lớn mọi người đều sẽ thương lượng rõ ràng với chủ nhân của con ngựa đó. Nếu như chủ nhân không muốn bán vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể từ bỏ. Đậu Hổ tuy rằng coi trọng Sư hổ thú của Tào Bằng, nhưng từ nhỏ y đã lớn lên trên thảo nguyên, cũng không muốn đoạt con vật yêu thích của người khác. Nếu cưỡng đoạt, không khéo sẽ gây ra chuyện phiền phức.



Tào Bằng cùng đoàn hộ tống, chậm rãi đi vào Hồng Thủy Tập.



Đồng thời, ấn tượng của hắn về Đậu Hổ cũng tốt đẹp hơn nhiều.



Người này có lẽ không có lòng trung với triều đình nhà Hán, nhưng cũng không phải là kẻ ăn chơi trác táng, cách xử sự cũng rất có chừng mực.
Đậu Lan nhíu mày, nhẹ nhàng gật đầu.



- Lý Đinh hiện ở nơi nào?



- Hình như là ở trong một nhà trọ của người trong tộc y, phụ thân có muốn thăm dò một chút không?



Đậu Lan ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:



- Lão già Lý Kỳ kia luôn thân cận với người Trung Nguyên, hiện giờ đại Tư không của triều đình là Tào Tháo đang lãnh binh chinh phạt Hà Bắc, chắc hẳn chính là vì nguyên nhân này người đó mới đi đến Hà Tây. Nếu có thể, con tiếp xúc với lão một chút, thuận tiện hỏi thăm tin tức về vị chủ tướng được phái đến đồn trú ở Hà Tây. Hắn đến từ Trung Nguyên, chắc hẳn cũng hiểu biết một chút. Còn chuyện kia không cần! Lý Kỳ không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ, hơn nữa lão già này uy vọng cũng không kém, nếu như vì thế mà chọc giận lão, chi bằng thân cậnvới Tào Bằng kia một chút là hơn.



Đậu Hổ được nghe, vui vẻ tuân mệnh.



Mà Đậu Lan thì nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, đau khổ nói:



- Người của Mã gia đã xuất phát, chậm nhất từ hôm nay sẽ đến. Hai ngày này, con vất vả nhiều rồi, chớ để cho Mã gia lại phái người qua đây. Lần này bọn họ cử người đến tuyệt đối sẽ không giống như trước, dễ dàng buông tha cho chúng ta. Triều đình nếu đã phái binh mã đi, Mã gia nhất định sẽ muốn chúng ta tỏ rõ lập trường. Việc này không có gì nhưng phụ tử chúng ta phải cẩn thận mới được.



- Cha, Mã gia cuối cùng phái ai qua đây?



Đậu Lan nhìn Đậu Hổ liếc mắt một cái, trầm giọng đáp:



- Mã Siêu!



- Mã Mạnh Khởi tự mình đến đây?



- Cho nên ta mới nói Mã gia sẽ không từ bỏ ý đồ.



Đậu Hổ cũng có chút kiêng nể. Gã tuy rằng luyện được một thân hảo võ nghệ, rất có thanh danh ở Hà Tây nhưng so với Mã Siêu, Đậu Hổ cũng có chút tự biết mình. Chính như cha gã đã nói vậy: Mã Siêu đến, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.



Tháng bảy năm Kiến An thứ tám, Viên Đàm không thể ngăn cản được sự công kích của Viên Thượng, lui về huyện Bình Nguyên.



Hắn mệnh cho mưu sĩ Tân Bì xin hàng với Tào Tháo. Sau khi Tào Tháo đồng ý, thâu nhận Viên Đàm, liền lệnh cho Phó đô đốc Hổ Báo Kỵ, Đại tướng Cam Ninh tiên phong qua sông cứu viện. Đồng thời, y lại hạ lệnh Đại tướng Trương Liêu xuất kích từ Hà Nội, tấn công Bì thành. Viên Thượng nghe nói Bì thành nguy hiểm vội vàng muốn dẫn binh quay về, nhưng bị Cam Ninh phục kích dọc đường, Viên Thượng thương vong thê thảm và nặng nề.



Cũng trong tháng đó, Dương Châu, Kiến An, Hán Hưng và Nam Bình nổi loạn, tụ tập mấy vạn dân chúng tạo phản.



Tôn Quyền lệnh Hạ Tề - người núi Hội Kê làm Nam bộ đô úy, lại lệnh cho các huyện xuất năm nghìn binh, chịu sự điều khiển của Hạ Tề, chinh phạt phản tặc. Khi Tôn Sách còn sống, Hạ Tề rất được Tôn Sách coi trọng. Cũng chính vì vậy, sau khi Tôn Quyền tiếp chưởng Đông Ngô, ít nhiều cũng quan tâm đến Hạ Tề hơn người khác, lệnh cho hắn ra trấn một góc phía đông nam.



Sau khi Hạ Tề lãnh binh, liền nhanh chóng xuất kích.



Trong tháng bảy, hắn chém thủ lĩnh phản tặc là Hồng Minh, bắt Hồng Tiến, Uyển Ngự làm tù binh,, lại chém giết hơn sáu nghìn tên phản tặc, khiến cho phản tặc nghe tin đã sợ mất mật. Hạ Tề cũng vì vậy mà được gọi là Diêm vương, từ đó về sau phía đông nam của Giang Đông không còn phải lo lắng nữa…



Cũng chính trong tháng này, Lưu Bị thỉnh cầu Lưu Biểu lãnh toàn bộ nhân mã, đi ra trấn Tân Dã.



Kể từ sau khi Lưu Bị đầu quân cho Lưu Biểu, Lưu Biểu vẫn hết sức kiêng sợ gã, vẫn ở lại Tương Dương, không đuổi đánh cũng khôngtrọng dụng. Đương nhiên là Lưu Biểu vốn đề phòng Lưu Bị, nhưng thế tộc Kinh Châu cũng rất mâu thuẫn với Lưu Bị.



Mà nay Lưu Bị lại xin được đóng giữ ở Tân Dã, bảo vệ phương bắc của Kinh Châu.



Lưu Biểu không chút do dự đồng ý, đồng thời ngoài dự đoán của mọi người, thế tộc Kinh Tương cũng không có bất cứ người nào đứng ra phản đối.