Tào Tặc

Chương 397 : Loạn (2)

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Mã Luân đứng dậy, đi tới hai bước, chắp tay nói:



-Đậu đại nhân, xin chỉ giáo cho?



Đậu Lan liếc nhìn Mã Luân một cái, gật đầu rồi sau đó đứng dậy.



Nhưng ngay khi Đậu Lan vừa đứng lên thì mắt Tào Bằng khẽ nheo lại. Hắn buông xuôi cánh tay, cánh tay trong ống tay áo khẽ lắc nhẹ, một quả thiết lưu tinh lặng lẽ từ trong tay áo rơi xuống vào chính giữa lòng bàn tay.



Khi tham gia cuộc họp thì người tham dự phải tuân thủ theo quy định.



Không được phép mang theo binh khí dài. Mỗi người chỉ đeo bên người đoản binh. Mà độ dài đoản binh cũng có giới hạn nhất định, vượt quá ba thước thì không thể mang vào nơi hội minh. Cho nên rất nhiều người đều chỉ đeo một thanh đoản đao.



Vì phòng ngừa chẳng may nên Tào Bằng mang theo bốn quả thiết lưu tinh giấu ở trong ống tay áo.



Một tay Tào Bằng cầm thiết lưu tinh, tay kia thì lặng lẽ đặt trên chuôi đoản đao đeo bên người.



Lúc này mọi người đều chú ý đến Đậu Lan, kể cả Đậu Hổ cũng không nhận ra động tác này của Tào Bằng.



Đậu Lan chăm chú nhìn Mã Siêu, trầm giọng nói:



-Tên Tào Tư Không, ta cũng từng nghe qua. Nhưng còn việc y ngang ngược, kiêu ngạo, độc ác, hống hách như lời đại công tử nói thì ta không biết. Nhưng đại công tử này, ha ha, ta có một chuyện muốn xin đại công tử giải thích cho.



Trong lòng Mã Siêu run lên, không hề lên tiếng, chỉ im lặng.



Đậu Lan nói:



-Lương đại nhân và Hồng Trạch có giao tình hơn mười năm, đến đàn bà, trẻ em ở Hà Tây cũng biết. Nếu đại công tử một lòng suy nghĩ cho Hồng Trạch ta thì cớ gì một mặt thảo luận về Hồng Trạch cùng ta, một mặt lại âm thầm câu kết với Lương đại nhân đánh lén thảo nguyên của Cảnh gia?



Một vị đại nhân của một bộ lạc bỗng nhiên ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn về phía Đậu Lan.



-Đậu đại ca, Lương Nguyên Bích đánh lén thảo nguyên của ta?



-Đêm qua, hai nghìn binh mã Hưu Chư tá túc ở thảo nguyên của hiền đệ đã đột nhiên phát động công kích.



Cảnh đại nhân đứng lên:



-Thật sao?



-Cực kỳ chính xác.



-Lương Nguyên Bích…



Cảnh đại nhân giận tím mặt, ngón tay chỉ Lương Nguyên Bích, môi run run không ngừng, hồi lâu không nói ra lời. Cũng không thể trách được bộ dạng của vị Cảnh đại nhân này lại như vậy. Toàn bộ thảo nguyên của Cảnh gia đều ở bên cạnh chỗ của người Hưu Chư sống nhờ. Lúc trước, Đậu Lan không muốn thu nhận Lương Nguyên Bích, còn do dự chưa quyết. Tuy nói rằng quan hệ của hai người không tệ, nhưng tính cách của Khương Hồ Hung Nô khiến hắn không thể tin tưởng quá mức. Nhưng lúc đó, Cảnh đại nhân dốc hết sức tán thành, cuối cùng việc này cũng được thông qua.




-Có câu là hai bên hiệp nghị không chém sứ giả. Hôm nay đại công tử phụng mệnh mà đến, ta cũng không thể làm khó dễ. Ngươi trở về nói cho Mã Đằng rằng người Hồng Trạch ta tuyệt đối không muốn khuất phục hắn.



Tào Bằng chau mày, trong bụng chửi thầm.



Hai bên giao binh không chém sứ giả. Đã lấn đến đất vườn của ngươi mà ngươi vẫn còn máy móc tuân theo quy tắc làm gì? Mã Siêu này sao có thể dễ dàng buông tha? Nếu giết hắn thì giống như chặt đi một cánh tay của Mã Đằng. Hôm nay thả Mã Siêu thì chẳng khác nào là thả hổ về rừng.



Nghĩ đến đây, Tào Bằng tiến từng bước một.



Đậu Hổ vội vàng tóm lấy Tào Bằng, hạ giọng nói:



-Huynh đệ, đừng kích động. Mã Siêu này rất võ dũng. Nếu như động thủ ở đây thì chỉ sợ thương vong quá lớn.



Tào Bằng hơi sửng sốt, chợt hiểu được.



Mã Siêu nổi tiếng võ dũng ở Lương Châu, Đậu Lan có lòng kiêng nể. Không gian trong lều lớn chật hẹp, hơn nữa lại nhiều người, khó tránh sẽ vướng tay vướng chân. Nếu như lúc này động thủ, cho dù giết được Mã Siêu thì cũng sẽ thương vong thê thảm.



Xem ra Đậu Lan cũng không phải là kẻ hồ đồ.



-Đại công tử, ngươi đi đi!



Đậu Lan nói:



-Lần sau gặp mặt, ngươi và ta là địch, không phải bạn.



-Nếu đã như vậy, Lương đại nhân, chúng ta đi.



Tay Mã Siêu vịn chuôi kiếm, hắn cất bước đi ra ngoài lều.



Khi hắn bỏ đi thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Thậm chí Tào Bằng cũng vô thức bị Mã Siêu thu hút.



Hổ Bạch và Lương Nguyên Bích theo sát phía sau Mã Siêu. Hổ Bạch đi ra ngoài lều thì đột nhiên dừng bước.



-Đậu tướng quân, xin bảo trọng.



Hổ Bạch chắp tay, lễ độ hành lễ cáo từ.



Đậu Lan khẽ mỉm cười, buông lỏng Mã Luân, hướng về Hổ Bạch đáp lễ.



-Đậu tướng quân, bảo trọng.



Ngay khi Đậu Lan đáp lễ thì trong nháy mắt, Mã Luân đột nhiên cười độc ác, bất ngờ dùng đoản đao trong tay hung hăng đâm thẳng vào ngực Đậu Lan.