Tào Tặc
Chương 398 : Loạn (3)
Ngày đăng: 00:05 22/04/20
Hổ Bạch nhìn rất nho nhã lễ độ, dường như chẳng có điểm gì là đặc biệt.
Nhưng Tào Bằng lại cảm thấy có gì đó cổ quái, cái sự lễ độ của gã văn sĩ này dường như hơi quá! Theo lý mà nói, Mã Siêu bị vạch trần, thì lẽ đương nhiên là phải nhanh chóng rời khỏi. Hai bên đã vạch trần bộ mặt thật của nhau rồi, thì những phép lịch sự này không khỏi là thừa thãi. Điều này thật không hợp lẽ thường! Cho dù người xưa rất coi trọng lễ nghĩa, nhưng cũng không coi trọng đến mức này.
Lạc Dương từng là cố đô của Thiên tử.
Hứa huyện lại là đế đô hiện nay.
Danh sỹ đại nho của hai vùng đất này nhiều vô số kể, nhưng cũng chưa từng thấy ai chu toàn lễ tiết như thế này.
Còn cái vùng đất Hà Tây này, nói khó nghe một chút là một nơi hoang dã. Người Khương người Hồ chung sống hỗn tạp, yêu cầu lễ tiết chu toàn như thế này từ lúc nào vậy?
Cho nên, khi Hổ Bạch vòng tay thi lễ, Tào Bằng bèn lập tức đề cao cảnh giác.
Bạch Hổ thi lễ, Đậu Lan thân là chủ nhà, cho dù có chán ghét đối phương đến đâu đi nữa thì cũng phải đáp lễ cho đúng phép tắc. Nhưng làm như thế, cũng có nghĩa là Đậu Lan sẽ phải buông lỏng cánh tay của Mã Luân, đồng thời cũng do sự tin tưởng đối với Mã Luân mà không chút đề phòng. Cho nên vào khoảng khắc mà Mã Luân ra tay, mọi người có mặt hết thảy đều sững sờ, trong số đó bao gồm cả Đậu Lan, thậm chí quên mất cần phải né tránh. Quan hệ giữa Mã Luân và Đậu Lan trước giờ luôn thân mật, cộng thêm với biểu hiện lúc trước nữa, lại càng khiến cho mọi người hiểu lầm, cho rằng Mã Luân là người sẽ bảo vệ cho Đậu Lan. Ai mà ngờ rằng, tên Mã Luân này đột nhiên lại ra tay ám sát, khiến cho mọi người đều không kịp trở tay.
Đúng vào khoảnh khắc mũi đao của Mã Luân chuyển hướng, đâm về phía Đậu Lan, Tào Bằng liền hành động!
- Đậu tướng quân, cẩn thận!
Hắn hét lớn một tiếng, một chân đạp lên hương án, thân hình phóng vút lên không trung, bay qua đầu hai vị đại nhân phía trước. Phản ứng của hắn đã nhanh, ra tay lại càng nhanh. Một luồng sáng đen xẹt qua, thiết lưu tinh chuyển động trong không trung một cách quỷ dị, phát ra những tiếng rít chói tai. Mọi người đều thấy thanh đoản đao của Mã Luân đã gần đâm trúng người Đậu Lan, bỗng nghe “bốp” một tiếng, cùng với tiếng xương cốt vỡ vụn, là tiếng kêu thảm thiết của Mã Luân. Thanh đoản đao trong tay hắn văng khỏi tay, rơi xoảng xuống đất.
Thân hình Tào Bằng vẫn đang ở trên không trung, nhưng tay vẫn không dừng lại.
Thiết lưu tinh thứ nhất vừa bay ra, thân hình hắn lại uốn lượn một cái trên không trung, đoạn tung tiếp thiết lưu tinh thứ hai.
Hơn nữa mục tiêu của thiết lưu tinh này rõ ràng là nhắm vào Đậu Lan.
- Ra tay!
Vào khoảnh khắc mà Tào Bằng lao người lên không trung, Hổ Bạch đột nhiên la lớn.
Trong số các đại nhân của ba mươi sáu bộ lạc, có mười mấy người hưởng ứng tiếng hô mà rút đoản đao ra, chém gục các đại nhân bộ lạc khác đứng bên cạnh.
Một vị đại nhân của một bộ lạc đánh tới phía sau Đậu Lan, Đậu Lan vừa kịp tỉnh trí, đã thấy thiết lưu tinh thứ hai của Tào Bằng bay tới ngay trước mặt. Thiết lưu tinh dường như bay xẹt qua sát ngay gò má của Đậu Lan, “chat” một tiếng vang lên, đánh trúng ngay mặt tên đại nhân bộ lạc định đánh lén Đậu Lan kia. Tào Bằng của ngày hôm nay đã không còn là Tào Bằng ốm yếu của lúc mới trở về từ cõi chết nữa. Trải qua mấy năm rèn luyện, công phu của hắn sớm đã luyện vào đến xương cốt. Thiết lưu tinh với một luồng lực đạo hung mãnh thoắt cái đã đập nát xương mặt của tên đại nhân bộ lạc kia, lõm vào một khoảnh. Tên đại nhân bộ lạc thậm chí còn không kịp kêu lên, đã ngã bật ngửa ra đất.
Trong chớp mắt, hắn đã đến bên ngựa Ô Truy, xoay người lên ngựa, đoạn gỡ từ trên lưng ngựa một cây đại thương to cỡ cánh tay trẻ con, giật cương quay đầu ngựa, lớn tiếng quát:
- Mã Đại, không được ham chiến, hãy cũng ta đánh xông ra.
Hai người một trước một sau, đại thương của Mã Siêu vung lên, đại đao của Mã Đại tung hoành.
Dưới sự bảo vệ của hơn một trăm cận vệ, trong nháy mắt hai người đã xông ra khỏi trùng vây, nhanh chóng chạy thoát về hướng tây.
- Người đâu, chuẩn bị thương và ngựa.
Đậu Hổ vẫn muốn đuổi theo truy kích, liền bị Tào Bằng ngăn lại.
- Thiếu tướng quân, giặc cùng đường chớ đuổi. Hãy giải quyết những việc trước mắt trước đã rồi hãy tính.
Đậu Hổ nghiến răng nghiến lợi, dậm mạnh chân:
- Tào huynh đệ, đa tạ người ra tay giúp đỡ, những việc ở bên ngoài cứ giao cho ta đi.
Nói đoạn, hắn nhận lấy dây cương từ tay một tên hộ vệ, xoay người lên ngựa.
Tào Bằng cũng không do dự, xoay người đi vào trong đại trướng.
Cuộc chiến bên trong đại trướng, đã đến hồi kết thúc. Mười mấy tên bộ lạc đại nhân phản bội minh ước, kẻ thì chết, kẻ bị thương, không một ai có thể đứng được dậy. Còn những bộ lạc đại nhân còn lại thì tản ra, quây thành một vòng tròn, ngay chính giữa vòng tròn, Đậu Lan với trường đao trong tay đang đấu với Lương Nguyên Bích, hai bên đánh nhau khó phân thắng bại. Đậu Lan thân cao tay dài, khí lực kinh người.
Lương Nguyên Bích thân hình linh hoạt, xuất chiêu hung ác...
Tuy nhiên, mắt nhìn thấy đồng bọn của mình từng người một ngã xuống trong vũng máu, ngay cả nô bộc của mình cũng bị Lý Đinh dùng đoản đao đóng đinh xuống đất; Đặc biệt là khi phát hiện ra Mã Siêu đã bỏ chạy, Lương Nguyên Bích càng tỏ rõ sự hoang mang, dần dần không còn sức kháng cự lại Đậu Lan.
Đậu Lan nhìn ra một chỗ sơ hở, tung chân đạp Lương Nguyên Bích ngã lăn ra đất.
Hắn cất bước tiến tới, vung đao muốn đoạt lấy mạng sống của Lương Nguyên Bích, bỗng nghe có người trầm giọng quát:
- Đậu tướng quân, hạ thủ lưu tình!