Tào Tặc

Chương 416 : Phát đạn thứ hai của Hà Tây (5)

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Màn đêm dày đặc.



Sương mù bao phủ khắp thảo nguyên Hà Tây, mọi vật đều trở nên mơ hồ.



Liễu Thanh cưỡi ngựa thong thả đi, tay nắm một cây trường mâu Thiết Tích, lien tục thúc giục hàng ngũ tiến nhanh hơn. Sau lưng gã, một đội quân tốt đang áp giải chừng trăm tên Hồ nô từ từ đi trong đêm. Nhìn trời càng lúc càng tối, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, Liễu Thanh càng thêm sốt ruột. Gã thúc ngựa, xông lên trước, quát:



-Truyện lệnh xuống, trước giờ mão phải đến được đại doanh Hồng Thủy. Nếu chậm trễ, tất cả phải xử theo quân pháp.



-Nhanh lên, đi nhanh!



Đám quân tốt nghe thấy thế, cũng nóng vội theo, không ngừng thúc giục đám Hồ nô tăng tốc.







Đám Hồ nô này vốn là người của bộ lạc Khương Hồ ở gần Liêm Bảo. Theo lệnh của Tào Bằng, Liêm Bảo bắt đầu thi hành chính sách hộ tịch. Giả Quỳ và Doãn Phụng bắt đầu tấn công các bộ lạc du mục. Người nào nghe lệnh, ngoan ngoãn ghi tên bộ lạc thì mọi chuyện vẫn như trước, nhưng những bộ lạc bị thâu tóm không cam chịu đều xảy ra xung đột kịch liệt với quân Hán.



Những người ở các bộ lạc vẫn có suy nghĩ chỉ cần bọn họ cương quyết, không chịu khuất phục, quân Hán sẽ không dám trêu chọc bọn họ.



Nào ngờ đâu, Giả Quỳ nhận được lệnh của Tào Bằng, thay đổi thái độ từ ôn hòa lúc trước thành sự mạnh mẽ trước nay chưa từng có.



Chờ đến khi Liêm Bảo xây xong căn bản, quân Hán và các bộ lạc du mục đã giao chiến hơn hai mươi lần.



Song phương đều chịu thương vong, nhưng chung quy lại các bộ lạc du mục nhỏ lẻ này làm sao có thể là đối thủ của quân Hán được. Số người chết cực kỳ thê thảm và nặng nề. Đôi bên đánh nhau tới mức bộ lạc Khương Hồ muốn khuất phục, nhưng quân Hán cũng không đồng ý. Sáu bộ lạc phản kháng mãnh liệt nhất lúc trước bị diệt sạch. Hơn mười bộ lạc nhỏ từ nay về sau hoàn toàn biến mất khỏi thảo nguyên quanh Liêm Bảo.



Đám tù binh Hồ nô của Giả Quỳ có đến hơn ngàn người, trong đó có không ít thanh niên cường tráng.



Kể từ khi huyện Hồng Thủy chính thức khởi công, Tào Bằng càng cần thêm nhiều thanh niên nô lệ cường tráng. Vì thế Giả Quỳ phụng lệnh đưa số nô lệ này đến Hồng Thủy.



Liễu Thanh là một đô bá trong quân Hán ở Liêm Bảo, dưới trướng gã có một đội quân tốt.



Lần này gã phụng lệnh áp giải Hồ nô cũng không phải là việc khó khăn gì. Dù sao đường từ Liêm Bảo đến huyện Hồng Thủy cũng không xa mấy. Nhưng thật không ngờ, mấy ngày liền trời mù sương, đoàn người chậm mất mấy ngày. Liễu Thanh vốn không muốn làm khó dễ cho đám Hồ nô nhưng nếu tiếp tục chậm trễ, toàn quân đều phải chịu phạt. Liễu Thanh buộc phải hạ lệnh đẩy nhanh tốc độ di chuyển.



Trên thảo nguyên mênh mông, đoàn nô lệ đi về phía huyện Hồng Thủy.



Xa xa, sau một gò đất, một đám dân du mục đang uể oải di chuyển.



-Thạch đại nhân, làm như thế e là không tốt lắm đâu.



-Có cái gì mà không tốt?



-Đó là quân Hán. Đậu tướng quân và vị Tào tướng quân kia vừa lập ra minh ước, chúng ta đã làm như thế, chẳng phải là phá hoại minh ước sao?



-Minh ước giữa Đậu Lan và tên mọi rợ nhà Hán kia có liên quan gì đến ta chứ?



Nam tử đậm người tỏ vẻ ngạo nghễ.


Liễu Thanh nghe tiếng nói khe khẽ kia mà không khỏi ngẩn ra.



Vị Tam công tử này là thần thánh phương nào? Xem ra lai lịch người này không nhỏ, có lẽ là con cháu của một đại gia tộc nào đó cũng nên.



Con cháu của thế tộc hào môn cỡ này Liễu Thanh nào dám trêu chọc.



Gã vội vàng cung kính thi lễ, sau đó đem mọi chuyện vừa xảy ra kể lại đầu đuôi, không dám bỏ sót một điểm nào. Vị Tam công tử kia vừa nghe thấy thế, không khỏi giận tím mặt, liên tục rít lên.



-Bọn Hồ cẩu ngông cuồng lắm!



-Tam công tử, chuyện này quan trọng, cần lập tức bẩm báo cho tướng quân đã.



-Đúng vậy, nói đúng lắm. Ngươi mau đi cùng lão Ngưu, đến gặp sư phụ kể lại mọi chuyện, không được phép giấu diếm một chút nào hết.



-Nhưng ngựa của tiểu nhân….



-Là kỵ mã ư?



-A, tiểu nhân vốn có một con ngựa hơi chậm một chút.



Vị Tam công tử không kiên nhẫn, giơ tay ngắt ngang lời Liễu Thanh nói:



-Lão Ngưu, ngươi dẫn gã đi về trước. Ta dẫn người đi tuần tra tiếp xem sao.



-Tử Văn, ngươi đừng kích động đấy.



-Ta biết, yên tâm đi.



Liễu Thanh liền nhìn thấy một thiếu niên cường tráng đứng bên cạnh Tam công tử bước đến, nắm lấy cánh tay gã.



-Ta đây đi về trước, ngươi cũng mau trở về đấy.



Lão Ngưu nói xong, gần như là kéo Liễu Thanh bước đi.



Liễu Thanh thất thểu đi theo sau lão Ngưu, cùng ngồi lên ngựa của lão Ngưu.



Gã không nén nổi, hỏi:



-Xin hỏi công tử tên là….



-Mỗ là Ngưu Cương.



-Vậy còn vị công tử vừa rồi…



-Ha ha, ngươi cần gì hỏi nhiều thế? Đợi đến đại doanh, ngươi khác biết thôi. Ngồi vững nhé, chúng ta đi thôi!