Tào Tặc

Chương 435 : Phát đạn thứ ba Hà Tây (1)

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Trong thành Băng, một tòa lầu cực lớn ở trung tâm.



Diện tích của tòa lầu này chiếm gần hai nghìn mét vuông đất ở giữa tòa thành trì, hiện ra gây cho người ta sự chú ý.



Bên ngoài tòa lầu, là ba trăm Hắc Mạo thủ hộ Nha binh.



Chỉ nhìn nha binh được trang bị đến tận răng này, khiến cho các đại nhân đỏ mắt thèm khát.



Giáp đen mũ đen, ôm đao cầm thuẫn, đứng trang nghiêm ở hai bên ngoài cửa chính của tòa. Mỗi một người hùng hổ, khí phách hiên ngang, uy phong lẫm lẫm.



Cảnh Khánh từng nghe Cảnh Lâm nói qua, dưới tay Tào Bằng có một nhóm ba trăm tên thân quân, tên là Hắc Mạo, hiệu là nha binh, mỗi một người đều dũng mãnh vạn người không ai bằng. Lúc trước Cảnh Khánh không gặp qua nên chút không tin lắm. Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, cũng không khỏi vì sát khí của Hắc Mạo này mà kinh động run sợ. Đây tuyệt đối là một đội ngũ đáng sợ, đủ để ngăn chặn thiên quân vạn mã.



Thiên quân chính là thiên quân!



Tào Bằng chỉ là tộc chất của Tào Tháo, còn có thân binh hùng tráng như vậy.



Thật không biết Hổ Báo kỵ trong truyền thuyết - thủ hạ của Tào Tư Không kia sẽ như thế nào đây?



Tào Bằng ban đầu ở trước mặt Cảnh Lâm đã khuếch trương mức độ lợi hại của Hổ Báo kỵ binh. Nhưng nói thật, Hổ Báo kỵ binh tuy rằng hung hãn, nhưng chưa chắc có thể bằng được Hắc Mạo nha binh của Tào Bằng. Mà không nói đến nhân viên và trang bị, chỉ riêng mức độ huấn luyện khắc nghiệt, cho dù là Hổ Báo kỵ đối mặt phải cũng sẽ lâm vào cảnh kinh hãi. Tào Bằng nghiêm ngặt dựa theo phương thức chọn lựa Hãm Trận Doanh năm đó, đã dùng một số phương pháp luyện binh hậu thế. Ngoại trừ điều đó ra, đồ ăn thức uống của Hắc Mạo được bố trí nhiều thịt bò hơn hẳn so với người bình thường cũng khiến người ta không dám tưởng tượng. Phải biết rằng, Tào Tháo đã hạ lệnh, không cho giết mổ trâu bò.



Nhưng đối với Tào Bằng mà nói, có tiền, căn bản sẽ không để ý đến vấn đề thịt bò này.



Số người Hổ Báo kỵ, gấp mấy lần Hắc Mạo.



Nhưng mà tiêu pha tiền lụa, lại dường như giống nhau, thậm chí phí dùng của Hắc Mạo, so với Hổ Báo kỵ còn cao hơn một bậc…



Tuy nhiên, Tào Bằng cũng hiểu rõ Hắc Mạo không thể được phổ biến.



Ở trong niên đại vật tư vô cùng thiếu hụt, tiêu pha một năm của Hắc Mạo đủ để cho một quận chi tiêu. Như vậy cũng là nguyên nhân chủ yếu Tào Bằng không chịu mở rộng Hắc Mạo. Hắn đích thực là có tiền, nhưng cũng chỉ có thể làm tới trình độ này mà thôi.



Trong tòa lầu này, cái da sói rải đất, ở giữa có một lối đi màu đỏ.



Nếu như nhìn kỹ, lối đi màu đỏ này, rõ ràng là dùng da hồ ly lửa ở Hà Tây đặc biệt chế thành, ở Trung Nguyên giá trị nghìn vàng.



Hai bên trưng bày ra hai kiểu dáng ghế dựa kỳ lạ, chính giữa có một tấm áo soái án mặt sau đặt một ghế bành có tấm khoác da hổ trắng. Điều này nếu như là ở hậu thế, những món da lông trong lều trại nhỏ bé này, đủ để xử bắn Tào Bằng mười lần.



Tuy nhiên ở trong niên đại này, dường như nhìn đã quá quen thuộc.



Trong tòa lầu có thiết chế hai cái hỏa lò, bên trong đang thiêu đốt than đỏ rực.



Vừa tiến đến, hơi ấm phả vào mặt làm cho tâm trạng của chư vị đại nhân lập tức thả lỏng, cảm xúc khẩn trương cũng theo đó mà tiêu tan không ít.




Đặc biệt vài thủ lĩnh sinh hoạt gần đồi Hồng Sa thì kích động khóc không ra nước mắt.



Trước kia bị Đàn Chá áp chế, khó khăn lắm tên này mới đi, lại đến một Tào Bằng còn ác hơn so với Đàn Chá.



- Vị nào là Cảnh đại nhân?



Cảnh Khánh bất thình lình nghe Tào Bằng gọi mình, theo bản năng đứng lên, khom người nói:



- Tại hạ Cảnh Khánh.



- Cảnh đại nhân, sau đầu xuân, mời ngài rời khỏi bãi chăn nuôi đi.



- A?



Cảnh Khánh ngẩn người, hai con mắt mở to, sau một lúc lâu không có chút phản ứng.



Đám người Thu Nô lại mịt mờ không biết lời nói này của Tào Bằng là có ý gì? Không ngờ lại khiến cho Cảnh Khánh nhường lại địa bàn của y? Thế chẳng phải là nói, con trai của Cảnh Khánh rất được Tào Bằng coi trọng? Sao lại bị đuổi đi vậy.



Cảnh Khánh càng thêm hồ đồ, lỗ tai vang lên vo ve, trong đầu trống rỗng…



Nhường bãi chăn nuôi?



Tào Bằng này rốt cuộc là có ý gì?



- Hồng Thủy năm tới bố trí huyện, bãi chăn nuôi của nhà Cảnh Đại nhân lại thuộc cai quản của huyện Hồng Thủy, thật không hợp tiếp tục ở chỗ này.



Tào Bằng nhìn sắc mặt Cảnh Khánh tái nhợt, đột nhiên mỉm cười.



- Tuy nhiên, Tào Mỗ cũng không thể để cho ngươi rời khỏi như vậy. Như vậy đi, năm tới sau khi xây xong thành Hồ Bảo, ngươi sẽ là Hồ trưởng. Ta sẽ thượng tấu lên triều đình cho ngươi là Cảnh huyện trưởng, báo lên Thượng thư phủ. Chỉ là, nếu như vậy, Cảnh huyện trưởng cần giao bộ khúc của ngươi ra, đồng thời đăng kí tạo sách mới có thể…Cảnh đại nhân? Cảnh đại nhân?



- A...Có hạ quan.



Tào Bằng nhìn Cảnh Khánh mỉm cười



- Cảnh đại nhân, ngươi yên tâm. Ngươi hôm nay nếu như đã đến đây, chính là đã giữ thể diện cho Tào Bằng ta, là bằng hữu của chúng ta. Đối với bằng hữu, Tào Bằng sẽ không bạc đãi. Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý, ta cũng có thể mua bãi chăn nuôi cho ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ tự mình sắp xếp.



Không đợi Tào Bằng nói xong, Cảnh Khánh thốt ra:



- Hạ quan nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của tướng quân.