Tào Tặc

Chương 436 : Phát đạn thứ ba Hà Tây (2)

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Là một nơi hoang vu, các bộ lạc đại nhân có nhân khẩu không đến mấy nghìn người.



Nói là bộ lạc đại nhân, thực ra cũng là mình tự phong cho mình? Bộ lạc đại nhân của Hồng Trạch, thậm chí còn không so được với những dân tộc Hung Nô, dân tộc Tiên Ti nhỏ bé, ngày ngày phải đối mặt với nguy hiểm bị tấn công, thâu tóm, sau khi ra ngoài bị người ta xem thường.



Mà người kia, đường đường chính chính là mệnh quan của triều đình.



Cho dù chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé, nhưng chung quy cũng là nhận bổng lộc của triều đình, trước mặt người khác cũng có chút thể diện.



Lựa chọn việc này, gần như không quá khó khăn.



Nên sai khi Tào Bằng nói xong, đầu tiên Cảnh Khánh sửa lại xưng hô, tự xưng là hạ quan.



Cứ một mực muốn Tào Bằng lựa chọn: Điều này sao có thể được!!! Không nghe thấy ta đều tự xưng là hạ quan sao?



Đám người Thu Nô nhìn Cảm Khánh với ánh mắt hâm mộ, ghen ghét và cả thù hận.



Vừa rồi bọn họ còn cười thầm trong bụng, tưởng Cảnh Khánh có năng lực như thế nào? Kết quả lại được Tào Bằng thu nhận? Đến địa bàn của mình còn không dám chắc…thế mà trong nháy mắt đã có thay đổi bất ngờ. Tên Cảnh Khánh này không những đổi trở thành mệnh quan triều đình, hơn nữa còn là huyện trưởng của một huyện. Điều này làm cho đám người Thu Nô sao có thể chấp nhận nổi? Quả là sắp phát điên rồi!



Năm đó khi ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch được thành lập, ngoại trừ một số ít là nhà làm quan lại, trong đó hiển hách nhất, không thể không kể đến tổ tiên của Đậu Lan, đại tướng quân, hậu duệ của quan quân Hầu Đậu Hiến. Dưới chút nữa, phải kể đến Lý Kỳ sau này cũng ở rể tại đây, giữ chức quan Giáo Úy. Các bộ lạc đại nhân còn lại cũng chính là quan chức nhỏ bé, dựa vào chút quyền lực của mình tụ tập một nhóm người hình thành thành một bộ lạc độc lập.



Thậm chí cho đến hôm nay, mọi người vẫn còn hướng về sắc phong của triều đình.



Mà nay trong nháy mắt Cảnh Khánh đã trở thành Huyện trưởng huyện Hồ Bảo, thông tin này truyền đi, không biết sẽ có bao nhiêu người hâm mộ.



Tào Bằng mỉm cười!



- Nếu Cảnh huyện lệnh đồng ý với phương án của ta, vậy cứ định như thế mà làm.



Mời Cảnh huyện lệnh mau chóng đem danh sách bộ khúc trình lên, rồi sau đó đợi đến lập xuân, có thể đến Hồng Sa Cương giám sát việc xây dựng thành mới.



- Hạ quan tạ ơn tướng quân.



Khi ngồi xuống lần nữa, Cảnh Khánh vẫn không thể tin được, không ngờ gã lại trở thành mệnh quan triều đình.



Đầu óc choáng váng, chân tay mềm nhũn ra, như đang ở trên đám mây vậy. Thế nên khi đám người Thu Nô chúc mừng gã, gã cũng chỉ bật cười ngốc nghếch, đến một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được. Nói cho cùng, gã không phải là con cháu của Đậu Lan hiển hách, càng không phải là con nhà làm quan, nên đến chính gã còn chút choáng váng.



Tào Bằng ho khan một tiếng, thu hút lại sự chú ý của tất cả mọi người.



- Triều đình đã hạ lệnh, sẽ bố trí quận Hà Tây.
Tào Bằng ho khan một tiếng:



- Sự việc chính là chuyện như thế, tình huống chính là tình huống như thế.



Những người đồng ý với hiệp nghị này thì ký tên vào, không đồng ý có thể rời khỏi đây, mời các vị lựa chọn.



Dứt lời, Tào Bằng đứng dậy, bước ra bên ngoài.



Các chư tướng cũng theo đó lần lượt nối đuôi nhau mà ra hết.



Trong chớp mắt, doanh trại to như thế, chỉ trừ các đại ra, bên trong chỉ còn có ba người là Bộ Chất, Giả Tinh và Bàng Lâm còn ở lại.



Chuyện này đã tiến thêm một bước biểu lộ rõ thái độ của Tào Bằng: Thuận ta thì sống, chống ta thì chết.



Hợp tác, tất cả mọi người cùng có lợi, không hợp tác, chúng ta là kẻ thù!



Hành động dứt khoát nhanh gọn, quyết đoán của Tào Bằng, làm cho mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Thu Nô mới lấy bút kí tên mình vào khế ước.



- Những ngày sau, mong nhận được sự chiếu cố của chư vị.



Y vừa hành động lập tức kéo theo rất nhiều người.



Vài đại nhân bộ lạc của Hồng Trạch đều đến kí tê, sau đó trình lên Bàng Lâm. Có người do dự, thấy đám người Thu Nô đã lựa chọn liền cũng đều hạ quyết tâm. Cái này chỉ sợ là thông điệp cuối cùng mà Tào Bằng gửi đi.



Trong doanh trại, Băng Thành dưới ánh sáng mặt trời trong suốt chiếu xuống, làm lay lòng người.



Tào Bằng duỗi người một cái, dáng vẻ mệt mỏi, quay đầu lại nói:



- Mười ngày sau, xuất binh đến Hồng Thủy tập!



Lần này Sĩ Nguyên không cần đi, ở lại trong doanh trại nghỉ ngơi. Nguyên Trực, lần này cần người hao tâm tổn sức là ngươi đó!



Bàng Thống cười, gật đầu đồng ý.



Còn Từ Thứ chắp tay nói:



- Tại hạ cũng nguyện lòng, không dám khước từ.