Tào Tặc
Chương 447 : Tống tử mỹ nhân (5)
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
U Châu, quận Trác.
Cửa ải vào cuối năm tuyết rơi nhiều, làm cho U Châu càng thêm lạnh lẽo. Mắt thấy sẽ sắp vào xuân nhưng thời tiết càng ngày lại càng lạnh. Dưới mái hiên bên cạnh một cây cột băng lóe ra một đôi mắt lạnh như băng càng làm cho không khí thêm phần lạnh lẽo.
Viên Hi, sắc mặt xanh mét.
Thân hình y rất cao, dung mạo hơn người.
Tuy rằng không cao lớn bằng Viên Đàm, cũng không uy mãnh như Viên Thượng, nhưng lại có phong độ, cử chỉ nho nhã của một người trí thức.
Chẳng qua, Viên Hi lúc này lại nhìn không có chút gì nho nhã, mà giống như là dã thú bị thương.
- Phu nhân mất tích? Sao có thể được…Nàng ở Nghiệp Thành rất yên ổn, sao lại bỗng nhiên không nhìn thấy người?
- Nhị công tử bớt giận, không phải là Tam công tử không tận tâm, mà là…
Phu nhân cũng không phải mất tích ở Nghiệp Thành, mà là mất tích ở Trung Sơn. Tháng trước, thân thể của lão phu nhân không được khỏe, cho nên mới gọi phu nhân về nhà. Đến khi sức khỏe của lão phu nhân dần dần bình phục, phu nhân liền rời khỏi Vô Cực. Thời gian đi đã hơn nửa tháng nhưng vẫn không có tin tức. Lúc ấy Tam công tử đang bận việc chiến sự, cho nên cũng không lưu ý lắm. Mãi cho đến nửa tháng sau, Huyện lệnh huyện Vô Cực đến Nghiệp Thành báo cáo công tác, trong lúc vô ý lộ ra việc này mới cảm thấy có chuyện không ổn.
Tam công tử lập tức phái người đi tới Chân gia ở Vô Cực hỏi, cũng chỉ nhận được câu trả lời là đã rời đi từ lâu rồi.
Vốn là, Tam công tử cho rằng nhà họ Chân không trung thực, cố ý che giấu tung tích của phu nhân. Nhưng Huyện lệnh của huyện Vô Cực đã chứng minh đích thật là phu nhân đã rời khỏi Vô Cực. Mãi cho đến khi sau này Tam công tử cho người điều tra dọc đường đi mới phát hiện xe của phu nhân cùng với thi thể của hộ vệ ở giữa đường…
Thân mình của Viên Hi run rẩy không ngừng.
Sau một lúc lâu mới gầm lên giận dữ:
- Là ai, là ai làm?
Thân thể gầy yếu lộ ra một chút sát khí. Người mang tin tức câm như hến, hồi lâu sau mới ngập ngừng nói tiếp:
- Tam công tử đã sai người điều tra sơn tặc đạo phỉ từ Nghiệp Thành tới vùng Trung Sơn, tìm kiếm tung tích của phu nhân. Tuy nhiên chính Nam tiên sinh lại cho rằng việc này cũng không phải là do sơn tặc bình thường gây ra…Hộ quân của phu nhân, đều là thân vệ Đại Kích Sĩ dưới trướng của Tam công tử, rất dũng mãnh, lại đông đảo nhưng lại bị người vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) giết chết, ngay cả một người cũng chạy không thoát, cho nên chỉ có thể nói đối phương tuyệt đối là hào sĩ của một phương.
Viên Hi giật mình, buột miệng nói:
- Trương Yến?
- Chủ công đừng vội lo lắng, làm cho Nhị công tử xuất binh chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo còn có bước thứ hai.
- Ồ? Xin mời tiên sinh nói ra.
- Không biết công tử có chú ý đến Hà Tây?
- Hà Tây?
Thẩm Phối gật đầu nói:
- Lão tham lam, Hà Bắc chưa yên, liền nóng lòng trấn giữ và bảo hộ Lương Châu.
Lão lệnh cho cháu của lão là Tào Bằng ra trấn giữ Hà Tây là một vùng đất hoang vu. Nhưng tuy nói nơi đó là vùng đất hoang vu nhưng cũng là chỗ của Mã Đằng. Mã Đằng đối với Hà Tây đã có dã tâm từ lâu. Tuy y ở Tây Lương hùng bá một phương, nhưng chung quy là nhỏ chút, hơn nữa cũng có chút nguy hiểm. Nay lão muốn lấy Hà Tây, đã chạm đến ích lợi của Mã Đằng. Sao chủ công không viết một phong thư, lấy lời lẽ khiêm tốn, mời Mã Đằng xuất binh? Thừa dịp lúc này ở Hà Tây lão căn cơ chưa ổn, làm cho Mã Đằng chiếm được Hà Tây, rồi sau đó nhanh chóng uy hiếp Quan Trung, khiến cho Quan Trung rung chuyển. Chủ công lại mời Cao Thứ Sử xuất binh, tập kích quấy rối Hà Đông, cuối cùng làm cho lão tặc không được chiếu cố. Kể từ đó, Quan Trung tất nhiên loạn. Quan Trung loạn thì Hà Lạc cũng loạn; Hà Lạc loạn, thì Hà Nam cũng loạn.
Sau khi Viên Thượng nghe xong, ánh mắt sáng hẳn lên.
Y vỗ tay một cái, cười to nói:
- Có tiên sinh bày mưu, chắc chắn lão tặc sẽ thua!
Đêm đã về khuya, Tào Bằng trần truồng tay cầm trường đao, đầu óc trống rỗng.
Chỉ thấy trong rương kia, cũng là một cô gái trần truồng nằm ngang, mái tóc tán loạn, toàn thân đều bị dây thừng trói chặt, càng lộ ra những đường cong tuyệt vời. Miệng của cô gái bị nhét một miếng vải thô, đôi mắt sáng có chút vô thần, nhìn chằm chằm Tào Bằng, lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ. Nàng ô ô muốn la lên, ở trong rương cố sức giãy dụa, lại khiến cho chỗ không nên nhìn kia càng thêm lộ rõ, khiến cho huyết mạch của người càng thêm sôi sục. Tào Bằng phát hiện, không ngờ hắn lại vô cùng đáng xấu hổ... Cứng rắn!
Việc này phải như thế nào?
Tiếp tục tiến tới…hay là cố gắng khống chế!
Nhìn mỹ nhân trước mắt này bị buộc chặt giống như bánh chưng, Tào Bằng không kìm nổi nuốt nước miếng, không tự giác bước tới trước một bước.
Cô gái kia giận giữ ngẩng đầu lên, cũng không ngừng run rẩy.
Sự sợ hãi trong mắt cô gái càng thêm lộ rõ, ở trong rương ra sức giãy dụa. Tuy nhiên, càng giãy dụa càng làm người ta không chịu nổi.