Tào Tặc
Chương 449 : Kiến An đối đáp
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Tào Bằng có chút không rõ, nghi hoặc nhìn Lý Nho.
Nếu như Viên Thượng thật sự mang tội danh bắt người đổ trên đầu Tào Bằng, nếu xảy ra phiền phức thì sẽ là Tào Tháo mà không phải là hắn.
Lý Nho nói ‘cẩn thận’, là có ý gì?
Tào Bằng phát hiện, cái đầu của mình có chút không đủ dùng rồi! Có lẽ là ở trên phương diện khác, hắn có thể sẽ có ưu thế hơn, nhưng luận phân tích cục diện thời cuộc, dường như còn có sự chênh lệch rất lớn. Đầu của cổ nhân, xoay chuyển rất nhanh, khi Tào Bằng vẫn còn đang tiêu hóa những câu nói trước đó của Lý Nho, thì suy nghĩ của Lý Nho đã chuyển qua phương diện khác.
- Mong tiên sinh chỉ giáo.
Lý Nho do dự một chút, tự cho mình một chén rượu đầy, sau đó lại cho Tào Bằng một ly đầy.
- Công tử cho rằng, với thế cục của Ký Châu hiện giờ, làm sao mới có thể giải quyết?
Tào Bằng ngẩn người ra!
Cục diện Ký Châu không phải là cục diện của hắn mà là cục diện của Viên Thị, có quan hệ gì với hắn? Nói thực ra, Tào Bằng cho tới bây giờ vẫn chưa hiểu họa tới từ phía Viên thị. Mà nay câu nói không đầu không đuôi của Lý Nho làm cho hắn không biết phải trả lời như thế nào.
Cũng may, Lý Nho cũng không hắn suy nghĩ lâu, mà giơ tay ra.
- Thứ nhất, huynh đệ Viên Thị, phải đồng tâm hiệp lực.
Trước đây con cháu Viên gia đều tự mình chiến đấu, ngoại trừ một Cao Can dựa vào Viên Thượng ra, còn ngoài ra căn bản không có quan hệ gì. Mà nay, Viên Đàm đã hết hi vọng, khó mà có thành tựu. Cho dù là hắn ta ở sau lưng ra tay với Mạnh Đức, Mạnh Đức cũng chưa chắc sẽ để ở trong lòng. Viên Đàm khốn đốn ở Nam Bì, hơn phân nửa Thanh Châu đã bị Mạnh Đức nắm trong tay, không cần suy xét.
Như vậy, còn lại hai người là Viên Thượng và Viên Hi.
Viên Thượng nắm giữ Ký Châu, có cơ nghiệp của Viên Bản Sơ để lại cho y; Viên Hi tính tình yếu hèn, nhưng dù sao cũng là Thứ sử U Châu. Mà người này cùng với Ô Hoàn Liêu Tây đạp đổ Công Tôn Khang Lưu, rất có giao tình. Nếu hai người này liên thủ, sẽ rất phiền toái.
Quan trọng nhất là, hai người này lại thêm vào Cao Can, nắm giữ tam Châu, thực lực không thể xem thường được.
Tào Bằng gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
- Xin hỏi tiên sinh, có thể nói cái thứ hai không?
- Đương nhiên!
Lý Nho uống một ly rượu ấm, do dự một lát, hệ thống lại một chút mạch suy nghĩ của gã. Rồi sau đó, gã nhìn Tào Bằng nói:
- Điều thứ hai, nếu ta là Viên Thượng, đơn thuần là dựa vào huynh đệ mình, tất không phải là đối thủ của Tào Tháo. Nhớ lúc đầu, Viên Thiệu nắm giữ tứ Châu, cầm giữ trăm vạn hùng binh nhưng lại thất bại thảm bại dưới tay Tào Tháo…Hai người huynh đệ y cộng thêm một Cao Can nữa, tuy có đủ sức đấu với Tào Tháo nhưng cũng không thể được dài lâu. Cho nên, nếu giải được cục diện Hà Bắc, chỉ ở ngoài mà không ở trong.
- Thỉnh giáo thì không dám, chỉ là tuổi trẻ có nhất thời hưng phấn, suy nghĩ hồ đồ mà thôi.
- Không, không phải là suy nghĩ hồ đồ.
Có lẽ thoạt đầu nhìn, cửa hàng bạc này tầm thường không có gì lạ, nhưng cẩn thận đi sâu nghiên cứu, lại có thể nhìn ra được, trong đó ẩn chứa rất nhiều huyền cơ.
Lý Nho cho người chuẩn bị rượu và thức ăn, lấy quyển sách kia, thảo luận với Tào Bằng.
Nói thật, Tào Bằng kiếp trước chẳng qua chỉ là một tên cảnh sát, làm sao hiểu được những chuyện về mặt tài chính?
Lúc trước hắn lập ra cửa hàng bạc, chủ yếu là vì giải quyết Hải Tây Hành hội, và đường sá cách xa với Lạc Dương, mà lượng giao dịch cực lớn, vấn đề vận chuyển tiền rất rườm rà. Trừ lần đó ra, hắn cũng không nghĩ quá nhiều…chẳng qua, đối với một số phương thức nên móng tiến hành đưa ngân hàng vào hoạt động, hắn cũng không hoàn toàn biết. Vấn đề Lý Nho hỏi, phần lớn rất dễ hiểu, cho nên giải thích ra được, trái lại cũng không thể coi là phiền toái đặc biệt. Đương nhiên, nếu hỏi sâu hơn, Tào Bằng nhất thời sẽ trả lời không được, liền dựa vào cớ cần suy xét một hai phần, chống đỡ qua…Nhưng như vậy, trong mắt Lý Nho lại lóe ra sáng rực.
- Thật là tư tưởng thần kỳ, quả nhiên không tầm thường!
Lý Nho sau khi nghe Tào Bằng giới thiệu, không kìm nổi liên tục khen ngợi.
Gã do dự một chút, lại rót một chén rượu đầy cho Tào Bằng, nhẹ giọng nói:
- Chỉ là ý tưởng tuyệt diệu này của công tử, lại chưa thể tận dụng được. Nếu chỉ là vì tích trữ tiền đồng, tiện cho việc giao dịch mà xây dựng cửa hàng bạc, thật sự là có một chút đáng tiếc rồi…
- Ồ?
Tào Bằng nhướn chân mày,
- Nguyện nghe theo lời chỉ giáo của tiên sinh.
- Kỳ thật, công tử xây dựng cửa hàng bạc, tác dụng xa hơn so với hiện giờ.
Nếu làm vậy, cửa hàng bạc nho nhỏ này, hơn hẳn trăm vạn hùng binh…Ừ, để ta suy nghĩ một chút, xem nên làm như thế nào.
- Công tử, ta có một cách.
Dựa vào cửa hàng bạc này, có thể làm cho Tây Xuyên đại loạn!
Tào Bằng không khỏi giật mình,
- Bằng nguyện xin nghe.