Tào Tặc
Chương 457 : Loạn Lương Châu (5)
Ngày đăng: 00:06 22/04/20
Trời còn chưa sáng, Trương Tú đã điểm tám ngàn binh mã đánh thẳng tới huyện thành Tân Dã.
Lần này, gã đã dốc quân tinh nhuệ, trong đó có hai ngàn thiết kỵ của Tây Lương, thề lấy bằng được thành Tân Dã.
Hiện giờ ngoài binh mã của Lưu Bị, Tân Dã chẳng còn lại gì.
Trương Tú hiểu rõ đạo lý binh quý thần tốc, nên không dám trì hoãn chút nào. Ngay trong đêm đó, gã đã vượt qua Cức Dương đến đại doanh thành Cửu Nữ. Mấy năm trước, khi Tào Bằng ra khỏi đại doanh thành Cửu Nữ đã làm thay đổi vận mệnh của hắn. Sau khi Trương Tú đến thành Cửu Nữ, gã chỉ còn cách huyện Tân Dã chưa đến năm mươi dặm. Vì thế, gã liền đi chậm lại, hạ lệnh đóng quân nghỉ ngơi ở thành Cửu Nữ.
Hành quân suốt một ngày một đêm, binh sĩ đã quá mệt mỏi.
Trương Tú tuy là long tinh hổ mãnh, khí lực tráng kiện nhưng dù sao năm tháng không buông tha người, gã đã đi qua những năm tháng đỉnh cao nhất cuộc đời…
Thành Cửu Nữ trống trải, không một bóng người.
Nghe nói mấy năm trước, khi Tào Tháo chinh phạt Hồ Dương, Lưu Biểu đã lệnh cho toàn bộ dân chúng thành Cửu Nữ rút khỏi nơi này, bỏ lại thành Tân Dã. Chính vì thế, thành Cửu Nữ biến thành đống hoang tàn, đại doanh thành Cửu Nữ ngày xưa nay cỏ dại đã mọc thành bụi, nhìn hết sức hoang vắng, nao lòng.
-Tên đại tắc đó có động tĩnh gì không?
-Vẫn chưa có hành động gì. Trần Đáo huyện An Chúng vẫn đang chỉnh đốn lại thị trấn, trấn an dân chúng. Lưu Bị dường như đã xuất phát, chuẩn bị tấn công Nhương thành.
-Tốt lắm!
Trương Tú cười ha ha:
-Trời cũng giúp ta rồi! Nay Tân Dã phòng không nhà trống. Ta chỉ cần một tiếng trống là đủ để binh sĩ hăng hái chiến đấu rồi. Truyền mệnh lệnh ta, các huynh đệ sớm nghỉ ngơi. Ngày mai giờ sửu sẽ ăn điểm tâm, giờ dần điểm binh xuất kích. Ta muốn trước khi trời sáng, binh lính sẽ đến dưới thành Tân Dã, đánh cho gã không kịp trở tay. Ha ha, khi Lưu Bị kịp phản ứng lại thì Tân Dã đã rơi vào tay Hồ Trung Ất ta rồi.
-Tướng quân cao kiến!
Đám quân tốt lập tức lien mồm nịnh nọt, Trương Tú vui vẻ cười ha ha.
Trời về đêm, trong đại doanh dần yên ắng, thi thoảng có vài tiếng ngựa hí vang lên, quanh quẩn trong không gian của đại doanh thành Cửu Nữ.
Trương Tú có thói quen đọc sách trước khi ngủ, cho nên ăn cơm tối xong, gã chưa đi nghỉ ngay, mà ngồi xem một bộ binh thư dưới ánh đèn. Đi cả một ngày đường, gã cũng đã khá mệt mỏi. Trương Tú nhìn sách mà mí mắt bắt đầu díp xuống, chực chờ khép lại. Ngoài trước vải, tiếng mõ vang lên, báo hiệu giờ Tuất đã qua. Gã buông sách, giữ nguyên y phục nằm trên giường, bất giác chìm vào giấc ngủ. Gã mơ thấy mình đang tấn công Tân Dã, chém đầu Lưu Bị. Đứng trên tường thành huyện Tân Dã, gã cất tiếng cười vang, trước mặt gã là màu máu đỏ rực.
-Tướng quân, tướng quân mau tỉnh lại!
Đúng lúc Trương Tú vui mừng, tiếng gọi dồn dập chợt lay tỉnh gã.
Trương Tú vội vàng ngồi dậy, nhăn mày hỏi:
-Chuyện gì thế?
-Địch tập kích, địch tập kích…
Trương Tú vẫn chưa tỉnh ngủ, nói theo bản năng:
-Địch tập kích thì tập kích chứ sao.
Gã lại ngả đầu xuống giường nhưng đầu vừa chạm tới gối gỗ, chợt giật mình tỉnh lại, bật người ngồi dậy.
-Ngươi nói cái gì?
-Tướng quân, quân Lưu Bị tập kích đêm!
-A, lập tức nghênh địch.
Trương Tú nói xong, cuống quýt mặc giáp trụ, lao ra khỏi đại trướng.
Y và Tuân Thầm vạch ra kế sách dương đông kích tây, dẫn xà xuất động. Dẫn dụ Trương Tú đến rồi sau đó mới tiêu diệt. Còn binh mã vây khốn Nhương thành chẳng qua là quân do Quan Bình lĩnh mà thôi. Lúc này, Quan Bình chắc hẳn đã lui về An Chúng.
Trương Tú nhìn Lưu Bị, đôi mắt đỏ ngầu.
Gã thúc ngựa, múa thương lao đến phía Lưu Bị, thề phải lấy bằng được tính mạng hắn.
Lưu Bị không phải hạng người vô năng. Song cổ kiếm trong tay hắn gọi là kiếm nhưng thật ra chính là đại hoàn Long Tước, dài chừng năm thước, một cái nặng mười cân. Có thể ngồi trên ngựa, múa mười cân đại hoàn đủ biết sức của Lưu Bị không kém chút nào. Kể từ khi khởi binh ở Trác quận đến nay, Lưu Bị đã trải qua hơn trăm trận chiến lớn nhỏ, thường xuyên làm gương cho binh sĩ, xung phong nơi tiền tuyến. Nếu nói hắn không có vũ lực thì rõ ràng đã oan uổng cho Lưu Bị rồi. Nhưng vũ lực của hắn cũng phải so với tùy người.
Đối phó với những kẻ tầm thường, cho dù là võ tướng hạng hai, hạng ba, Lưu Bị không gặp chút khó khăn nào.
Nhưng nếu đối phó với những võ tướng siêu hạng nhất như Trương Tú, sức mạnh của hắn lại không đủ. Thấy Trương Tú đánh tới như hung thần ác sát, Lưu Bị có phần hơi e ngại. Hắn không nói gì, song kiếm đỡ đòn, chem. Một binh lính Tây Lương phía sau, sẵn sàng nghênh chiến.
-Trương Bá Loan, còn không mau xuống ngựa đầu hàng sao?!
Sauk hi hô lên những câu này, Lưu Bị bất ngờ quay đầu ngựa, giục ngựa bỏ chạy.
Trương Tú ngây cả người!
Mới vừa bảo ta xuống ngựa đầu hàng mà đã bỏ chạy rồi sao?
Nhưng gã lập tức hiểu ra Lưu Bị đang trêu đùa gã!
Trong lòng cả giận, Trương Tú quát:
-Đại tặc chạy đâu?
Vừa nói, Trương Tú vừa giục ngựa đuổi theo. Mấy tên Bạch Mạo tinh binh xông lên cản đường, chỉ thấy đại thương của Trương Tú vung lên, lăng lên người bọn họ, máu văng tung tóe. Lưu Bị chạy phía trước, Trương Tú đuổi theo phía sau. Gã đuổi theo chưa được bao xa, tai đã nghe thấy tiếng quát lớn như tiếng sấm nổ:
-Bá Loan tiểu nhi, có Yến Nhân Trương Phi đây, mau chết đi.
Một con ngựa ô bất ngờ xông ra.
Vị đại tướng trên lưng ngựa đầu báo mắt chim ưng, uy phong lẫm lẫm, chính là tam gia Trương Dực Đức.
Con ngựa Ô Truy gã cưỡi đã bị Tào Bằng đoạt mất, tặng cho Cam Ninh. Sau này, khi nương nhờ Viên Thiệu, Viên Thiệu để lôi kéo Lưu Bị nên lại tặng cho Trương Phi một con ngựa tốt. Nhưng so về chất lượng, con ngựa này không sánh bằng con ngựa Ô Truy lúc trước.
Trương Tú cả kinh, giơ thương ứng chiến.
Lưu Bị ở phía xa ghìm cương, dừng ngựa, thấy Trương Phi và Trương tú đang đấu với nhau, tức thì cười ha ha.
-Trương Bá Loan, ngươi giờ chắp cánh còn khó thoát, sao còn chưa xuống ngựa đầu hàng đi?
Dứt lời, hắn nắm chặt song kiếm, thúc ngựa xông tới.
Đúng là không biết xấu hổ, đúng là vô liêm sỉ!
Trương Tú thầm chửi hết tám đời tổ tông của Lưu Bị nhưng gã biết gã không thể ham chiến…
Chưa nói chuyện gã không phải đối thủ của Trương Phi, cho dù gã có thể đánh được Trương Phi đi nữa, nhưng đánh lâu, ắt sức cùng lực kiệt, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi cái chết. Nếu đã không giết được Lưu Bị thì lúc này, Trương Tú cũng chỉ có thể bỏ trốn mà thôi. Lưu Bị và Trương Phi liên tục đuổi theo, Trương Tú vất vả bỏ chạy.
Vất vả mãi gã mới thấy được cửa hông của đại doanh.
Bên ngoài im ắng dường như không có một người nào. Trương Tú vội vàng giục ngựa tăng tốc, mắt thấy đã sắp lao ra khỏi cửa doanh chợt thấy một đội binh sĩ cầm đao xông từ phía sau doanh trại xông đến. Một vị đại tướng mặt đỏ, mi tằm, mắt xếch, mặc kim giáp, khoác chiến bào xanh lục xông đến. Người này cao chừng chín thước, tay nắm đại đao.
- Trương Bá Loan, Quan Mỗ đã chờ ngươi ở đây lâu rồi.